Dịch: An Lang
Mưa đến nhanh, tạnh cũng nhanh, mười phút sau trời quang mây tạnh trở lại, ánh nắng chói chang.
Sau hai lần vật lộn, Trần Ngự và Triệu Nhược Hư mới đứng dậy được, lúc đó bọn họ mới cảm thấy chân nguyên trong cơ thể đã cạn kiệt hầu như không còn, yếu ớt đến mức không thể nói nên lời.
Nhìn sang sư thúc tổ, thấy hắn chẳng những không có việc gì mà khí lực càng thêm mạnh mẽ, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ.
"Thời tiết ở dị giới thật kỳ quái..."
Thầm than một tiếng, Tô Ẩn nhìn hai người bọn họ, không nhịn được hỏi: "Gọi ta xuất quan xuống núi, có phải là có chuyện gì hay không?"
"Là như thế này..." Trần Ngự cố gắng nén mệt mỏi, nhanh chóng giải thích vấn đề một lượt.
Là đích thân trưởng lão Ngô Nguyên ra lệnh muốn mời sư thúc tổ xuống núi, tuy rằng chuyện tông chủ và những người khác vẫn lạc đều rất bí mật nhưng y vẫn biết một ít và hiểu được mục đích của các trưởng lão.
"... Ý của sư phụ rất đơn giản, muốn sư thúc tổ có thể giả làm cao thủ, tạm thời tọa trấn tông môn, ổn định lòng người..."
"Giả làm cao thủ..." Tô Âm ngây người.
Ngươi nói nghiêm túc chứ?
Có chút tu vi, hoặc là thực lực không yếu thì không khó để làm giả, còn hắn không có chút tu vi nào thì làm sao giả bộ đây?
Các cao thủ không thể bậy bạ mà làm giả được, làm không khéo sẽ bị người ta đánh chết!
"Tông môn đã vào lúc tồn vong sinh tử, mong sư thúc tổ không nên từ chối..." Hai người Trần Ngự cúi đầu thật sâu.
Nếu như là lúc trước y còn cảm thấy nếu như mời vị sư thúc tổ này tuổi còn nhỏ hơn bọn họ xuống núi, có lẽ không thể chấn nhiếp được mọi người, nhưng bây giờ nhìn thấy thực lực của hắn, trong lòng y tràn đầy niềm tin.
Chúng ta có thể nhìn thấy điều đó... Không cần phải giữ khiêm tốn nữa rồi!
Tô Ẩn nói không ra lời.
Theo những gì hai người kia nói, Trấn Tiên Tông quả thực đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, cái gọi là cao thủ không thể không làm!
Là người có địa vị cao nhất, tông môn thật sự sắp bị tiêu diệt, hắn nhất định là người đầu tiên xui xẻo.
Suy sụp!
Sau mười năm, ta không có tu luyện qua một lần, còn chưa đạt tới tầng một Tụ Tức, vừa xuất quan liền giả làm cao thủ... Các ngươi nói nghiêm túc chứ?
Ta cũng muốn trở thành một cao thủ, nhưng thật đáng tiếc... thực sự là không phải a!
"Còn cái này thì sao…"
Trầm mặc một lát, Tô Ẩn cắn răng nói: "Giả cao thủ cũng được, nhưng ta có một yêu cầu, đó là... tất cả người hiểu rõ tình hình đều phải phối hợp với ta, nếu không, ta thật sự không giả bộ một mình được! "
“Sư thúc tổ đừng lo lắng!” Trần Ngự vội vàng gật đầu: “Đây là ý của các trưởng lão.”
"Vậy thì tốt..."
Thở phào nhẹ nhõm, Tô Ẩn không khỏi nhìn sang: "Ngươi tu luyện công pháp gì? Có thể cho ta xem một chút không?"
Trước tiên phải tìm hiểu pháp quyết của tông môn, nghiên cứu một chút rồi nói, nếu không việc bại lộ chỉ còn là vấn đề thời gian.
"Hồi bẩm sư thúc tổ, thứ mà đệ tử luyện là « Vân Hải Quyết », còn sư đệ Nhược Hư luyện là « Lục Huyền Công », cả hai đều là công pháp thuộc Huyền cấp hạ phẩm!"
Hai người Trần Ngự rất phấn khích.
Sư thúc tổ hỏi, chẳng lẽ muốn chỉ điểm một chút?
Không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, Tô Ẩn lật ra pháp quyết nhìn vào.
Công pháp, võ kỹ và cấp độ tu luyện được chia thành bốn đẳng cấp khác nhau: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi đẳng cấp lại chia thành bốn cấp nhỏ: đỉnh, thượng, trung, hạ.
Các đệ tử môn phái thông thường, hầu hết đều tu luyện pháp quyết Hoàng cấp trung cấp và cao cấp, và chỉ có chân truyền của trưởng lão mới đủ tư cách luyện pháp quyết trên cấp Huyền.
Vân Hải Quyết không phải là pháp quyết đỉnh phong trong Trấn Tiên Tông, nhưng sau khi tu luyện, chân nguyên cuồn cuộn, giống như biển mây sôi trào, liên tục vô tận, đó là phương pháp mở rộng đan điền mạnh mẽ.
Về phần Lục Huyền Công luyện hóa chân nguyên và làm cho sức mạnh tinh thuần hơn, hai bộ pháp quyết hoàn toàn khác nhau, nhưng đều có thể tăng nhiều tu