… Đau đớn.
Lãnh Vũ từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, cảm thấy toàn thân từ đầu đến chân không chỗ nào không đau. Nhất là ở ngực, cứ như bị người ta cắt mất một miếng thịt, đau đến thấu xương.
Hắn mở cả hai mắt, một lúc sau, mới nhớ tới quả thực ngực hắn bị đâm một lỗ. Lúc ấy máu nhiễm đỏ xiêm y, may mà Nhược Vô kịp thời đưa hắn về thiên giới, nhờ Thu trưởng lão chữa cho.
Không biết phụ hoàng có biết việc này không nhỉ?
Lãnh Vũ nhớ không rõ, chỉ duy nhất nhớ kỹ… đó là khuôn mặt mỉm cười của La Khởi, và ánh mắt lạnh như băng đó.
Rốt cục cũng được đến bù.
Dù đáy lòng vẫn đau đớn vô cùng.
Hắn cắn răng, cố sức quay đầu, nhưng không ngờ bên giường lại xuất hiện một người mặc bộ đồ đen quen thuộc, trước sau vẫn nở nụ cười nhợt nhạt, cùng dung nhan thanh tú mà hắn ngày nhớ đêm mong.
La Khởi?!
Tim Lãnh Vũ đập thình thịch, kèm theo đó là cơn đau đớn như phiên giang đảo hải, thiên hỏa trong cơ thể nhanh chóng bùng lên. Nhưng hắn vẫn mở to hai mắt, cố gắng nhìn tuấn mỹ nam tử trước mặt.
Lại là ảo giác sao?
Từ khi làm phép nghịch thiên đến nay, đầu óc Lãnh Vũ ngày càng không tốt, thường thường nhìn thấy ảo ảnh của La Khởi.
Đúng rồi, tên kia cách đây không lâu đã mắc mưu hắn, tức giận đến mất hết lý trí, làm gì có chuyện xuất hiện ở trước mặt hắn được?
Bất quá chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Nghĩ vậy, Lãnh Vũ tự giễu cười cười, vươn tay ra.
Mặc dù biết rõ là ảo ảnh, nhưng hắn cũng muốn được ở càng gần y càng tốt.
Song Lãnh Vũ trọng thương chưa lành, thiên hỏa trong cơ thể lại thiêu đốt không ngừng, chưa chạm được vào góc áo la Khởi đã vì đau đớn mà buông tay xuống, mơ hồ nói: “La Khởi, La Khởi, sao ngươi lại ở trong giấc mộng của ta?”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn, hoàn toàn không kiêu ngạo ngang ngược như ngày thường.
La Khởi nghe thấy buồn cười, bất giác ôn nhu nói: “Nếu điện hạ còn chưa tỉnh ngủ, vậy để hôm khác ta quay lại.”
Trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng y vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lãnh Vũ lấy làm kinh hãi, rồi mới phục hồi tinh thần, thốt lên: “Thật là ngươi? Khụ, khụ… sao ngươi lại ở đây?”
Hắn vừa hỏi vừa ho khan, thân thể vẫn đau đớn, nhưng trái tim lại đập thình thịch, chỉ cần nhìn thấy người này, mọi thống khổ cũng đều biến mất tăm.
“Ta đến là muốn cám ơn điện hạ.” La Khởi cười cười, lần đầu tiên thay Lãnh Vũ chỉnh lại chăn mền, ngữ khí cực kỳ êm ái.
Lãnh Vũ mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Cám ơn ta cái gì?”
“Đương nhiên là đa tạ điện hạ đã làm cha ta được chuyển thế rồi.”
“Ngươi biết?”
“Thiếu chút nữa ta đã giết Hứa Ý.” La Khởi gật đầu, chậm rãi nói: “Bất quá người kia dễ dàng phá giải kiếm pháp của ta, mà kiếm pháp của ta… tất cả đều do chính cha ta dạy dỗ.”
Thì ra là thế.
Lãnh Vũ nhắm mắt lại, cười khổ.
Cứ tưởng sẽ giấu giếm được một thời gian, không ngờ bị lộ nhanh như vậy.
Sắc mặt hắn vốn đã khó coi, giờ phút này trông càng tái nhợt hơn, hít sâu mấy cái, Lãnh Vũ mới gian nan nói: “Ta lừa ngươi hai lần, đáng lẽ người càng hận ta mới đúng chứ, sao giờ lại thành tạ ơn!”
Nghe vậy, nét mặt La Khởi có chút hoang mang, đi lên mấy bước, hỏi: “Tại sao ta phải hận ngươi?”
Lãnh Vũ không đáp, chỉ im lặng nhìn thẳng vào y. Sau đó hắn giơ tay lên, tiếp tục di chuyển về phía trước, một chút lại một chút, cuối cùng cũng nắm được ống tay áo La Khởi.
Đánh cuộc kiếp này, chỉ vì muốn một cái liếc mắt của y.
Tình ý này, đến tột cùng phải nói thế nào đây?
Đau đớn đến thấu xương, Lãnh Vũ ho không ngừng, đứt quãng nói: “Càng hận ta, ngươi càng đặt ta trong lòng, cho dù không tình nguyện, cũng khó mà không nghĩ tới ta. Như thế… ta tự nhiên cũng sẽ vui vẻ…”
Dừng lại một chút, lại nói: “Huống chi sau khi cha ngươi sống lại, tuyệt đối sẽ cùng đại ca ta song túc song phi, từ nay về sau, ngươi sẽ không có cơ hội tới gần đại ca ta. Cho nên, ngươi hẳn là càng thêm hận ta.”
Vừa nói, đáy lòng hắn vừa dâng lên một niềm vui, không nhịn được cúi đầu tươi cười, cười đến không thở được, cũng không chịu dừng lại.
La Khởi thấy thế, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Y tính tình tinh tế, sớm đã hiểu rõ ý đồ của Lãnh Vũ, nhưng đến khi nghe hắn nói ra, y vẫn cảm thấy không dám tin. Đến tột cùng hắn thích y cỡ nào, mới có thể liều mạng đến tình trạng này?
Nghĩ vậy, La Khởi không kiềm chế được búng nhẹ vào trán Lãnh Vũ, lo lắng nói: “Thật đúng là đồ đần.”
Lãnh Vũ ngừng cười, có chút thất thần nhìn y.
… Đồ đần?
Ha ha, đích xác là vậy.
Hắn nghĩ hết biện pháp chiếm được hận ý của La Khởi, nhưng đến cuối cùng, vẫn chờ mong tình yêu của y.
Chỉ cần một ngày chưa buông tay, hắn vẫn phải chịu đựng nỗi đau tâm tư giằng xé. Nỗi đau này, còn lợi hại hơn cả thiên hỏa đốt người gấp ngàn vạn lần.
La Khởi bỗng đặt tay hắn vào trong chăn, nhẹ nhàng nói một câu: “Không còn sớm nữa, điện hạ nghỉ ngơi đi, ta xin cáo từ.”
Đừng đi!
Lãnh Vũ hô to trong lòng, nhưng lại không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Khởi ngày càng đi xa. Đến khi La Khởi gần tới cửa, cuối cũng hắn cũng kêu lên: “La Khởi, rốt cuộc ngươi có hận ta hay không?”
Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, vẻ mặt có chút vặn vẹo, trông kinh khủng đến cực điểm, nhưng thanh âm lại tràn ngập tuyệt vọng cùng đau khổ.
Chính thức muốn hỏi, phải là có yêu hay không chứ?
Song cho tới bây giờ, ngay cả chữ kia cũng nói không nên lời.
Vấn đề này vốn rất dễ, nhưng La Khởi lại chỉ đứng yên, hồi lâu mới quay đầu lại, nhìn về phía Lãnh Vũ mỉm cười.
“Hận? Còn kém xa.” Y chớp chớp nhìn, miệng cười khanh khách, ánh mắt ôn nhu như nước, nói: “Điện hạ nếu muốn ta hận, cần phải tốn nhiều tâm tư một chút mới được.”
Ơ?
Những lời này có ý gì?
Lãnh Vũ thoáng giật mình, nhất thời có chút hoảng hốt.
Hắn nhớ La Khởi từng nói, biết rõ không có kết quả, sẽ không cho người khác hy vọng. Nhưng câu nói vừa rồi của y, quả thực như cổ vũ mình tiếp tục quấn lấy y.
Lãnh Vũ vừa nghĩ, vừa cảm thấy tim đập thình thịch, không khỏi mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn ra cửa. Thẳng đến khi Nhược Vô tiến vào, mới tỉnh táo lại.
“Điện hạ, rốt cục ngài cũng tỉnh?” Nhược Vô bưng chén thuốc, vô cùng hưng phấn vọt tới bên giường, liên thanh nói: “Ngài hôn mê suốt ba ngày ba đêm, ngay cả Thu trưởng lão cũng không biết khi nào ngài mới tỉnh lại, thật là hù chết thuộc hạ.”
Ba ngày?
Lãnh Vũ nhắm mắt lại, cũng không cảm thấy kỳ quái. Thân thể hắn vốn không khỏe, hôm nay ngực bị thủng một lỗ, có thể tỉnh lại nhanh như vậy đã là kỳ tích rồi.
Đang nghĩ, lại nghe Nhược Vô nói tiếp: “Ngày đó thuộc hạ cứu điện hạ mang về thiên giới, sau đó vội vã chạy đi tìm tiên dược. Kết quả lúc chạy về bị hoảng sợ gần chết. Điện hạ đoán xem, lúc ấy thuộc hạ nhìn thấy ai đứng đầu giường?”
Lãnh Vũ tính mở miệng, nhưng lại không còn khí lực.
Nhược Vô liền giả bộ khoa trương, reo lên: “Là diêm vương đại nhân. Khi đó thuộc hạ sợ đến nỗi cả người mềm nhũn, tưởng diêm vương đại nhân biết ngài không chết, muốn đuổi tận giết tuyệt.”
Vừa nói vừa vỗ ngực, quả nhiên còn đang sợ hãi.
Lãnh Vũ không nhịn được cười rộ lên, mắng: “Không tiền đồ.”
“Hì hì.” Nhược Vô sờ mũi, cười khan vài tiếng: “Bất quá diêm vương đại nhân cũng thật lạ, hôm đó rõ ràng động thủ đả thương điện hạ, đảo mắt đã chạy tới thăm bệnh. Điện hạ hôn mê ba ngày, ngài ấy cũng liên tiếp tới ba lần.”
“Ngày nào cũng đến?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn đứng đây nửa ngày trời, ánh mắt nhìn điện hạ, vừa như lo lắng thương thế của ngài, mà hình như còn giống như muốn giết người diệt khẩu vậy.”
Nghe thế, Lãnh Vũ không mở miệng nói nữa, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Khuôn mặt hắn vốn đang tái nhợt, đôi môi không còn chút máu, trông lại càng thêm kinh khủng. Nhưng lúc mỉm cười, trong con mắt tràn ngập nhu tình, nhìn thật động lòng người.
“Điện hạ, ngài cười cái gì?” Nhược Vô ngẩn ngơ, bật thốt lên.
Xong hết rồi, xong hết rồi, điện hạ nhà mình không chỉ bị đục một lỗ ở ngực, mà hình như đầu óc cũng trở nên bất bình thường rồi.
Đúng vậy, có gì buồn cười đây?
Chẳng qua La Khởi chỉ đến thăm hắn mấy lần thôi, đáng để vui vẻ