"Ồ!"
Thạch Mục cảm thấy ngoài ý muốn nên tập trung nhìn rõ.
Vật nằm trên đất là một tấm bảng sắt đen sì, mặt ngoài ẩn hiện từng luồng hoa văn phát sáng. Nhìn thoáng qua chúng như chữ viết, nhưng hắn lại không hề nhận biết được một chữ.
"Chung cô nương, cô biết vật này là gì không?" Thạch Mục hiếu kỳ nhặt tấm bảng sắt lên, lật qua lật lại, nhìn trước nhìn sau mấy lần rồi quay sang Chung Tú hỏi.
"Ta chưa từng thấy nhưng mà đoán chừng vật này là của cương thi. Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái. Cương thi vốn do người chết biến thành, trên người mang theo ít trang sức hay đồ vật là chuyện bình thường." Thiếu nữ bước tới, cố nén cảm giác khó chịu do mùi gay gây nên, sau đó lắc đầu giải thích.
Thạch Mục gật đầu, do dự một lát rồi đặt tấm bảng sắt vào ngực, phủ lá cây lên thi thể kia rồi bước ra cửa lớn.
Không bao lâu sau, hai người rảo bước trên đường núi, trở về thành.
Trên đường đi, Thạch Mục nhịn không được nên hỏi Chung Tú về tiếng thét chói tai đã khiến con cương thi thống khổ.
Nhưng mà nàng cũng mù tịt, hiển nhiên không hề hay biết chuyện này. Thạch Mục thấy vậy nên cũng không hỏi han gì thêm.
Nhưng mà lúc này, sắc trời đã tối, cửa Tây Phong Thành đã đóng nên hắn dẫn thiếu nữ về trang viên bên ngoài của mình.
....
Màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ, Thạch Mục lôi tấm bảng sắt ra ngắm nghía.
Xem xét kỹ càng, hắn nhận ra vật này tựa hồ do Hắc Thiết đúc thành, nhưng lại có cảm giác nặng và lạnh hơn Hắc Thiết. Những hoa văn bên trên tấm sắt này rất tinh xảo, càng nhìn càng thấy mang phong cách cổ xưa, cực kỳ sâu sắc.
Thạch Mục tuy không biết nguồn gốc tấm bảng nhưng biết không phải vật phàm nên kiểm tra thêm một lúc rồi mới cất kỹ nó. Sau đó hắn lôi hộp gỗ mà người đàn ông trung niên Chung Minh đưa hắn trước lúc lâm chung ra.
Cha con họ Chung có vẻ có lai lịch nên vật gia truyền mà họ xem trọng ắt hẳn giá trị không nhỏ.
Nắp hộp mở bung ra, bên trong là một quyển điển tịch dày cui. Trên bìa ghi bốn chữ màu đỏ - "Chung Công Bí Điển".
Thạch Mục sững sờ một lúc, rồi lật đật giở sách ra xem, từng trang từng trang chậm rãi.
Cả quyển điển tịch ước chừng hơn ba trăm trang, toàn bộ đều viết chi chít những chữ chỉ bằng con kiến. Ngoài ra bên trong sách còn có không ít trang còn có tranh vẽ, trông rất sống động.
Thạch Mục chỉ mới xem qua vài tờ liền cảm thấy giật mình.
Sau nửa khắc đồng hồ, hắn xem qua điển tịch một lượt. Vừa xong hắn liền gấp sách, hít sâu một hơi, cảm thấy kinh ngạc với vật trong tay.
Quyển <Chung Công Bí Điển> này đại khái chia làm hai phần. Nửa trước ghi lại phương pháp luyện chế rất nhiều loại binh khí khác nhau, còn phần sau thì lại là các loại công cụ tinh xảo và phương pháp điều chế hàng trăm loại độc dược. Vô luận và phần trước hay sau thì chỗ kỳ dị và không ngờ của nó đều vượt xa những gì trước kia Thạch Mục có thể tưởng tượng.
Ví dụ như trong sách có một thanh binh khí là "Hắc Thạch Độc Tâm Kiếm", nhìn qua nó như trường kiếm bình thường nhưng thực tế lại rỗng ruột, bên trong chứa một lượng lớn độc tố. Nếu vậy thì võ giả cầm kiếm này đối địch thì chỉ cần năm ba chiêu thì trường kiếm gãy vỡ, độc dược bên trong phát tán, đối phương chết không kịp trăn trối.
Còn có một loại nỏ tinh xảo thập phần ác độc, đem ngạnh nỏ được đặc chế đặt trên lưng. Nếu như khom người thi lễ thì dễ dàng giật dây nỏ, từ trên lưng bắn ra ba mũi tên đả thương người trước mặt. Loại này cực kỳ khó phòng bị.
Còn về các loại độc dược được ghi lại kia thì tổng hợp nhiều thứ, từ loại khiến người khác hôn mê bất tỉnh tại chỗ cho đến loại mấy ngày sau mới phát tán. Hầu như loại nào cũng có.
"Rôt cuộc Chung gia này ra sao mà lại có loại sách này? Xem mức độ tàn tạ thì có lẽ là vật do tổ tiên Chung gia lưu lại." Thạch Mục nhếch miệng, âm thầm suy nghĩ.
Nhưng nhưng thông tin bên trong sách cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt, nếu như có thể thuộc lòng, về sau đụng phải người có thủ đoạn tương tự thì ít ra cũng có thể phòng bị.
Ngoài ra mấy thứ ghi lại bên trong cũng có một ít khiến hắn hứng thú.
Thạch Mục nhanh chóng lật sách ra lại, mở ngay trang sách có vẽ hai kiện binh khí.
Hai kiện binh khí này một lớn một nhỏ, sắp xếp theo thứ tự cao thấp. Bên kiện lớn là một cây đơn đao uốn lượn, nhưng chuôi dài, gần như có thể cầm hai tay, đồng thời chỗ khuyên tròn cuối chuôi đao hình như có một đường đen nối dài. Kiện nhỏ thì như một con dao ngăm, nhìn rất sắc bén, đồng thời cũng tinh xảo vô cùng.
Thiếu niên tập trung tinh thần xem tranh, bên cạnh còn có chú thích kèm theo, bản thân lâm vào trầm tư.
....
Sáng sớm hôm sau.
Cả hai xuất hiện trên một con đường trong Phong Thành. Thạch Mục mặc một bộ trường bào xanh nhạt, Chung Tú đi cùng nhưng đôi mắt nàng lại có phần sưng đỏ. Đi tới thêm một đoạn, chếch xéo một chút là một tòa phủ đệ rộng gần trăm mẫu, cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Thạch Mục nhìn cánh thấy tấm biển đề chữ "Ngô" cực lớn trên cánh cổng xanh thì bước lên, nắm lấy vòng đồng trên cửa dập vài cái.
"Ai đó, sáng sớm gõ cửa cái gì? Các ngươi tìm ai?" Cửa lớn mở ra, từ bên trong một người đàn ông mặc y phục hạ nhân ló đầu, nhìn hai người một lượt rồi hỏi.
"Vị này là người thân của quý phủ, Chung cô nương. Ngươi vào thông bó cho chủ nhà một phen." Thạch Mục nhanh chóng cầm lấy ngọc bội thiếu nữ đưa ra, trực tiếp ném cho tên người hầu.
"Người thân? Vậy chờ một lát." Người này nghe vậy thì giật mình, bán tín bán nghi cầm lấy ngọc bội rồi lui vào trong.
Không bao lâu sau, cửa lại được mở ra, hai người từ trong bước ra.
Người đằng trước đã lớn tuổi, mặt mũi sáng sủa, còn người sau thì tuổi tác không cách biệt lắm với Thạch Mục. Cả hai đều có vài phần tương tự nhau, cùng có vẻ kiêu ngạo.
"Quả thực là cháu gái của ta, thật tốt quá! Từ sau khi nhận được tin tức, bá
phụ luôn chờ đợi con. Ồ, Chung hiền đệ... ách ...vị này là..?" Người đàn ông đứng tuổi thấy thiếu nữ, khuôn mặt liền nở nụ cười, nhưng khi nhìn sang Thạch Mục thì vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc.
"Vị này là Thạch công tử! Cha con trên đường đi gặp nạn, may nhờ có Thạch công tử đi cùng con mới có thể đến đây." Chung Tú nhẹ nhàng vén váy thi lễ với trung niên, hai mắt nhòe đi.
Thiếu niên đối diện thấy nàng đau khổ, hai mắt lộ liền lộ vẻ chán ghét.
"Cái gì? Ngô huynh bị hại? Rốt cuộc là có chuyện gì? Chết cha, đây không phải chỗ nói chuyện. Trước mắt, cháu vào phủ cái đã, nói rõ mọi chuyện cho ta." Trung niên nghe thế lập tức kinh hãi, lớn tiếng nói.
Thiếu nữ tự nhiên gật đầu, đáp ứng.
"À còn vị tiểu huynh đệ này, ta cảm ơn ngươi có công hộ tống cháu gái ta đến đây, chỗ này có ít bạc xem như cực khổ ngươi một phen." Trung niên quay sang Thạch Mục, cau mày rồi lấy từ trong áo ra một thỏi bạc đưa tới.
"Bạc thì ta không cần, ta tiện đường nên đưa Chung cô nương đến đây mà thôi, mọi chuyện xong rồi xem như công đức viên mãn." Thạch Mục thấy thỏi bạc đưa tới lập tức lắc đầu, rồi xoay người rời đi.
"Hừ, thực sự không biết cân nhắc! Cha, con nghĩ tên kia ra vẻ không nhận tiền nhưng trong lòng lại nảy sinh ý định vơ vét một phen ấy." Thiếu niên bên cạnh thấy vậy, lập tức lên hừ lạnh.
"Thạch đại ca không phải loại người ấy." Chung Tú thấp giọng phản bác một câu.
Trung niên nam tử chỉ cười trừ, liền mang theo hai người quay vào trong phủ.
...
Thạch Mục rời khỏi Ngô phủ nhưng không đi khỏi Phong Thành mà quẹo qua mấy con hẻm, xong rẽ vào một gian kiến trúc có treo tấm biển "Lưu Phong võ quán".
Hắn đi qua cửa, bước vào một võ trường phủ kín đá xanh. Bên trong có hơn mười thanh thiếu niên múa đao múa kiếm.
"Thạch Mục huynh đệ đến rồi." Thạch Mục vừa xuất hiện, lập tức có hai thanh niên chạy ra đón chào. Một gã tầm hai mốt hai hai, còn tên còn lại khoảng tầm mười sáu mười bảy.
"Phùng huynh, Cao huynh, hai người cũng ở đây sao?" Thạch Mục nhìn thấy hai người thì cảm thấy ngoài ý muốn, tuy nhiên hắn cũng nhanh chóng chắp tay đáp lễ.
"Nghe nói lần này võ quán có một ít dược vật Tôi Thể, nên chúng tôi nhanh chóng chạy đến xem có kiếm được chút ít hay không. Ngược lại ta lại hơi bất ngờ. Chẳng phải Thạch huynh đệ đã đạt đến Tôi Thể đại thành hay sao, sao lại còn cần dùng đến đám dược vật này?" Thanh niên lớn tuổi hơn nhã nhặn đáp lời.
"Ta nghe Lệ giáo đầu nói ngươi vừa mới đột phá đến tầng mười Tôi Thể thuật, chuyện này thật sao?" Gã thiếu niên còn lại tiếp lời, bộ dáng như không dám tin.
Thạch Mục quen biết hai người sau khi đến võ quán. Gã lớn tuổi hơn tên Phùng Ly, còn trẻ là Cao Viễn.
"Uhm, ta thực sự đạt đến Tôi Thể tầng mười. Lần này đến đây không phải vì đám thuốc tôi thể mà do lúc tu luyện ta gặp ít vấn đề, muốn thỉnh giáo Lệ giáo đầu một phen." Thạch Mục mỉm cười trả lời.
"Thực sự như vậy? Tuổi Thạch huynh đệ còn rất trẻ, ta nghĩ ngươi sẽ có cơ hội lĩnh ngộ Khí mà thôi. Chậc chậc, thật không hổ danh thiên tài trong miệng Lệ giáo đầu. À quên, lâu lâu ngươi có thời gian thì nhớ sang nhà ta làm vài ly ha." Phùng Ly tấm tắc tán thưởng.
Cao Viễn đứng bên cạnh cũng biểu lộ hâm mộ không thôi.
"Được, đến lúc đó ta cùng hai vị uống tới bến." Thạch Mục gật đầu đáp ứng, rồi lại hàn huyên thêm hai ba câu thì cáo từ.
Nhưng ngay lúc Thạch Mục bước qua người Phùng Ly thì trong tích tắc hắn nhận ra đối phương liến nhìn hắn thật lâu.
Sắc mặt hắn hơi đổi, nhưng tỏ ra bình thường, tiếp tục bước đi.
Một lát sau, Thạch Mục đi vào một góc sân nhỏ sâu bên trong võ trường. Lệ Thương Hải đang nằm trong sân trên chiếc ghế bành, hai mắt nhắm chặt như đang suy nghĩ gì đó. Sau khi Thạch Mục bước vào thì lão mới đứng dậy vui vẻ chào hỏi một câu.
"Lệ sư phụ, lần này còn cần mấy vị sư huynh hỗ trợ không?" Sau khi cung kính thi lễ Thạch Mục hỏi.
"Không cần. Bây giờ là thời điểm mấu chốt giúp ngươi đột phá Tôi Thể tầng mười một, ta phải ra tay mới được. Đúng rồi, ngươi không có nói chuyện đột phá tầng mười một cho bất cứ ai đấy chứ?" Lệ Thương Hải bình tĩnh dò hỏi.
"Lệ sư phụ yên tâm, con luôn dựa theo lời người nói mà làm. Toàn bộ võ quán đều cho rằng con chỉ đạt Tôi Thể thuật đại thành, nhiều người còn nghĩ ở tầng chín nữa." Thạch Mục cười nói.
"Tốt. Nếu quả thực vậy thì việc ngươi tham gia tỷ thí giữa bốn võ quán lớn sẽ khiến cho nhiều người chấn động đây. Ha ha, lúc đó ảnh hưởng của Lưu Phong võ quán chúng ta lại mạnh hơn một ít." Lệ Thương Hải nghe vậy, khuôn mặt lại càng thêm tươi cười.