"Vậy thì làm phiền Thạch sư đệ rồi."
Đạo sĩ thanh niên lưng đeo kiếm nghe vậy thì rất là mừng rỡ, từ trong lòng ngực móc ra mấy tấm phù, một lọ mực pháp màu vàng nhạt, một viên Linh thạch thuộc tính Thổ, đưa hết cho họ Thạch.
Thạch Mục đón lấy, đặt hết lên trên bàn. Sau liền lấy bút pháp ra, cầm một tấm phù trải phẳng lên bàn, một tay nắm chặt Linh Thạch, tay kia cầm bút bắt đầu vẽ lên như rồng lượn rắn uốn.
Trên tấm phù, theo phù văn màu vàng nhạt càng lúc càng nhiều, thì chưa đến nửa khắc đồng hồ sau, một tấm Kim Giáp Phù mới tinh đã ra lò.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra nét vui mừng.
Trong khoảng thời gian này, tính ra loại phù hắn chế tạo nhiều nhất là Kim Giáp Phù. Nên hiện không cần sử dụng đến năng lực đặc biệt của đồng tử, xác suất thành công khi hắn chế tạo phù này cũng đã cao đến kinh người rồi.
Hắn đưa Kim Giáp Phù cho đạo sĩ thanh niên đeo kiếm, cũng trả mực pháp, Linh Thạch cùng mấy tấm phù trống còn thừa lại cho gã.
"Thuật chế phù của Thạch sư đệ quả nhiên cao cường. Một số Phù sư trong tông môn ta có khi tốn hết mười phần tài liệu cũng chưa chế nổi một tấm phù lục đó." Đạo sĩ thanh niên đeo kiếm nhận đồ, cực kỳ vui sướng nói.
"Ha ha, Tần sư huynh quá khen. Nhưng ngươi có khen ta tới cỡ nào thì ta cũng không có giảm giá cho ngươi đâu. Như lệ cũ. Một tấm phù lục đổi hai điểm công huân nhé." Thạch Mục cười đùa một câu xong, lấy ra lệnh bài thân phận, để lên bàn.
"Cái này là tất nhiên rồi." Đạo sĩ thanh niêm đeo kiếm cũng lấy ra lệnh bài thân phận của mình, chà sát hai cái, liền thấy hai cái điểm sáng từ trong đó bay ra, loé lên rồi chui vào trong lệnh bài của Thạch Mục.
Đạo sĩ thanh niên lại nói cám ơn một tiếng, lúc này mới đi ra ngoài.
Kết quả người này vừa mới đẩy cửa đi ra, một tên đệ tử trẻ tuổi Huyền Vũ Tông, trên người mặc một bộ quần áo màu lam đã bước vào, vừa đi vừa nói:
"Thạch sư huynh, cuối cùng ngươi cũng đã về. Lần này cần làm phiền ngươi luyện chế giúp ta một tấm Khinh Thân Phù rồi."
Thạch Mục ngó ra ngoài cửa, thấy còn có hai người đang đứng chờ ngoài đó, trong nội tâm không khỏi cười khổ một tiếng.
Bàn đá phía bên kia quặng mỏ, Bạch Ngọc Tu mắt thấy cảnh này, sắc mặt càng lạnh, sau khi nói câu "Tan họp" xong liền trước tiên đứng dậy, trở về gian thạch thất của mình. Cùng lúc đó một bóng hình xinh đẹp mềm mại hiện lên trong đầu gã, một tia âm lệ chợt xẹt qua trong mắt kẻ này.
"Hừ, lần này xem như hắn gặp may! Tiếp theo sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa! Ở cái loại địa phương như thế này, một tên đệ tử sơ kỳ sơ sót rơi mất cái mạng nhỏ là chuyện thường ngày xảy ra." Một tay Bạch Ngọc Tu đột nhiên vỗ lên mặt bàn gỗ trong phòng, ra vẻ hung ác cay độc nói.
...
Hơn nửa canh giờ sau, Thạch Mục rốt cuộc đã vẽ xong phù lục cho người cuối cùng, lệnh bài cũng nhiều hơn hai mươi mấy điểm công huân. Trên mặt họ Thạch lộ ra vẻ tươi cười.
Chỉ cần chịu đựng vượt qua đoạn thời gian này, chờ cho đến khi trở lại đại bản doanh của liên minh ở hậu phương, những điểm công huân này sẽ có chỗ dùng thật lớn rồi.
Bởi vì tài nguyên của bảy đại môn phái đều chỉnh hợp lại cùng một chỗ, nên khi dùng điểm công huân sẽ có thể đổi được thứ thường ngày khó gặp một lần. Ví dụ như Linh thạch hiếm, hay một ít Pháp khí có uy lực cường đại, hay một vài loại đan dược trân quý. Thậm chí, chỉ cần điểm công huân đủ nhiều thì việc đổi lấy Công pháp Võ kỹ của môn phái khác cũng không phải là không thể được.
Thạch Mục đóng cửa phòng, khoanh chân ngồi xuống trên giường. Lấy một viên Thối Cốt Đan từ trong một cái bình ngọc nhỏ ra ăn vào.
Cũng không lâu lắm, trên mặt hắn lúc thì xanh lúc thì trắng, quần áo trên người cũng bị một cỗ khí lưu vờn quanh mà trở nên phập phồng.
Thật lâu về sau, Thạch Mục mới mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra tia vui sướng.
Thiên Tượng Công của hắn lại có một tia tiến bộ nữa rồi.
Hơn một năm nay, tuy rằng hắn phụng mệnh chinh chiến bên ngoài, trải qua cuộc sống lang bạt rong ruổi nhưng hắn cũng không hề buông lỏng việc tu luyện của mình. Hơn cả thế, những ngày chém giết đẫm máu này càng kích phát tiềm năng của hắn hơn.
Mượn nhờ lực lượng của đan dược, Thiên Tượng Công của hắn sớm đã tu luyện đến tầng thứ tư. Từ đó một đường tiến nhập vào cảnh giới trung kỳ của Võ giả Hậu Thiên. Hơn nữa, khoảng cách đến tầng thứ năm cũng không còn xa.
Về phần Uẩn Thần Thuật, nhờ có Thôn Nguyệt Thức mà mấy tháng trước cũng đã thành Công bước vào tầng thứ tư.
Chẳng qua từ sau khi tiến vào tầng thứ tư, tác dụng tăng tiến pháp lực của Tinh Hạt Hoá Nguyệt* trở nên chậm hơn rất nhiều. Muốn ngưng tụ ra Tinh Hạt lớn cỡ hạt gạo thì phải tốn hơn một tháng tu luyện Thôn Nguyệt Thức. Nhưng bây giờ Tinh hạt nhiều lắm cũng chỉ làm Pháp lực tăng lên một đoạn nhỏ, không còn vùn vụt tăng lên gấp đôi như trước kia nữa.
(Tinh Hạt Hoá Nguyệt: tinh hạt do tinh hoa của ánh trăng ngưng tụ lại thành trong mấy chương trước ý)
Thật ra điều này cũng không lấy gì làm lạ, vì càng tu tập Uẩn Thần Thuật lên cao, tiến giai càng khó.
Thạch Mục đoán kể cả khi hắn có Thôn Nguyệt Thức hỗ trợ thì việc tu thành tầng thứ năm Uẩn Thần Thuật sợ cũng phải mất hơn hai năm.
Thạch Mục khẽ thở dài, sau lại chợt tự giễu mà lắc đầu, cười khẽ.
Cổ ngữ nói rất hay, nhân tâm bất túc xà thôn tượng*, hắn nhập môn chưa đến hai năm mà có thể tu luyện tới cảnh giới bây giờ, tính ra đã là cực nhanh rồi.
(nhân tâm bất túc xà thôn tượng: lòng người tham lam không biết đủ, cái gì cũng muốn tựa như con rắn mà muốn nuốt con voi)
Trong việc tu luyện của hắn, Thôn Nguyệt Thức có tác dụng to lớn đến không thể tưởng tượng rồi, vậy mà hắn còn ở đây than thở rằng chậm quá. Lòng tham của con người quả nhiên là vô bờ bến.
Thạch Mục âm thầm tự làm cho mình tỉnh táo lại. Tâm tình vốn đang táo bạo lập tức khôi phục bình tĩnh, khép hai mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Thời gian nhanh chóng trôi, trong nháy mắt đã đến ban đêm.
Mọi người trong quặng mỏ đã cực khổ cả một ngày, nên vào ban đêm, ngoại trừ người gác đêm ra thì hầu như ai cũng đi nghỉ ngơi cả rồi.
Thạch Mục đẩy cửa đi ra ngoài, bước nhẹ chân, rất nhanh đã đi ra quặng mỏ, xuất hiện ở chỗ lối vào có cây to dưới vách núi.
Bên ngoài, trời đất tĩnh lặng, một vầng trăng sáng treo trên không trung, sáng ngời đẹp đẽ.
"Thạch sư huynh, lại sắp đi ra ngoài?" Thấy Thạch Mục bước ra, từ đằng sau một tảng đá lớn bên cạnh cây to, một tên đệ tử đang gác đêm liền thò đầu ra chào.
Thạch Mục khẽ gật đầu chào lại gã, không nói gì. Sau đó nhẹ chân, lặng yên không một tiếng động đi về phía rừng cây.
Mỗi đêm có ánh trăng, hắn tất nhiên sẽ ra ngoài, lần nào cũng đi cả đếm. Việc này thì tất cả mọi người trong cứ điểm đều biết.
Thạch Mục giải thích là mình đang tu luyện một môn bí thuật, những người khác cũng không hoài nghi gì nhiều, dù sao đúng là có