Cô gái này chính là người mà Thạch Mục mới gặp một lần đã khiến hắn ngày nhớ đêm mong, Thiên Âm Xá Nữ. Chẳng bao lâu sau, thiếu nữ tuyệt sắc như tinh linh này từ trên trời bay xuống, hiện ra trước mặt hắn, phiêu nhiên thoát tục như không phải nữ tử của nhân gian.
“Huyền Băng Thước, không đúng, chỉ là đồ phỏng chế mà thôi?” Ánh mắt của nam tử áo khoác đen rơi vào ngọc thước trong tay áo thiếu nữ áo trắng, sắc mặt vốn kinh sợ nhưng lập tức lắc đầu.
“Nếu ta không nhầm thì ngươi hẳn là Tông Uyên, đến từ Nguyệt Hàn Bộ của Man Tộc?” Thiên Âm Xá Nữ tự tiếu phi tiếu nhìn nam tử áo khoác đen.
“Đúng vậy, ta là Tông Uyên, tiểu nha đầu ngươi là người phương nào, lại dám cầm một phỏng chế phẩm đến trước mặt ta chịu chết sao!” Nam tử lạnh lùng nói.
Thiên Âm Xá Nữ cười khanh khách, cũng không trả lời mà đảo ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục, sau đó tay vung lên. Một đoàn vân khí màu trắng từ phía rừng đằng xa chậm chậm bay đến, bên trên nâng lấy thân hình của một nữ tử bạch y, chính là cô gái họ Kỳ.
“Cô ta là do ngươi đả thương phải không?”Thiên Âm Xá Nữ hời hợt hỏi một câu.
Lúc này khóe miệng cô gái họ Kỳ còn vương vết máu, sắc mặt tái nhợt, dĩ nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
“Không sai.” Tông Uyên cũng không thèm quanh co mà trực tiếp thừa nhận.
“Khanh khách, tốt lắm, vậy ngươi để lại cái mạng đi!” Thiên Âm Xã Nữ cất tiếng cười trong trẻo mê người, khuôn mặt ngọc bỗng trở nên băng hàn như sương, nụ cười chuyển thành sát khí ác liệt.
Vừa dứt lời, cổ tay trắng của nàng khẽ xoay, Huyền Băng Thước lập tức bạch quang đại phóng, một cỗ hàn ý ngập trời tản ra.
Tiếng xé gió vang lên vun vút!
Mấy đạo băng thương màu trắng thình lình hiện ra, lao về phía Tông Uyên, chớp mắt đã tới trước mặt hắn. Tông Uyên lộ nét cười khinh thường, phất tay đánh ra một chưởng. Chợt thấy ánh sáng màu lam trên bàn tay y bùng lên, một cự chưởng to gần trượng xuất hiện, thoáng cái bắt lấy mấy cây băng thương.
Nhưng không đợi họ Tông phản kích, tiếng xé gió lại vang lên, mang theo vài cây băng thương nữa phóng đến!
Đồng thời cách đó không xa, thước ngọc trong tay Thiên Âm Xá Nữ chớp lóe bạch quang, chằng chịt băng thương thi nhau hiện ra. Tông Uyên từng quyền từng cước, lần lượt đánh nát băng thương vọt tới. Công kích luân phiên như thế tuy rằng cơ hồ không để nam tử áo đen có cơ hội thở dốc, nhưng cũng không tạo cho y thương tổn gì lớn cả.
“Hừ, nếu trong tay ngươi là Huyền Băng Thước chân chính thì ta còn sợ chút ít, nhưng đây chỉ là đồ giả thì làm gì được ta chứ!” Tông Uyên nét mặt lộ vẻ không kiên nhẫn nói.
Lại một đợt băng thương bị họ Tông đánh tan. Huyền Băng Thước trong tay Thiên Âm Xá Nữ chẳng biết lúc nào đã bay lên, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng. Nàng cử động cong duỗi mười ngón tay một hồi, kết một pháp ấn cổ quái nào đó.
“Băng phách, khởi!”
Rầm rầm rầm … một loạt âm thanh vang lên. Mảnh vỡ băng thương bị đánh nát quanh người Tông Uyên nhao nhao vỡ vụn ra, tạo thành một mảng sương mù lớn màu trắng, chúng như có linh tính vây kín nam tử áo khoác đen lại, tạo thành một khối cầu sương mù. Họ Tông biến sắc, nhún chân định nhảy về sau. Tuy nhiên những sương mù màu trắng kia tựa như vật sống, bám theo phía sau như bóng với hình, bất kể y có biến ảo thân hình thế nào thì cũng không thoát khỏi được. Mà công kích của y lại chẳng chút ảnh hưởng đến sương mù này, trực tiếp xuyên thấu qua.
“Chân khí Hóa Linh? Sao có thể chứ!” Tông Uyên không thể tin quát to.
“Băng Phách Lao Ngục!” Thiên Âm Xá Nữ không hề để ý tới tiếng quát của gã nam tử, hai tay nàng không ngừng kết ấn, cuối cùng bỗng chắp tay trước ngực.
Ken két!
Sương mù màu trắng vây quanh nam tử áo khoác đen đột nhiên cứng lại, biến thành tinh thể màu trắng, như một bạch sắc băng cầu lớn cỡ vài trượng, đông cứng kẻ này lại bên trong. Bên trong quả cầu tuyết, nam tử áo đen vẫn còn giữ nguyên tư thế khoa tay múa chân, có điều giờ phút này giống như con kiến trong hổ phách, không cách nào nhúc nhích được rồi. Sắc mặt Thiên Âm Xá Nữ hơi giãn ra, chóp mũi nàng lốm đóm vài giọt mồ hôi óng ánh, hiển nhiên thi triển bí thuật này đối với nàng cũng không hề dễ dàng gì.
Thạch Mục tuy toàn thân bị đánh nằm im một chỗ, nhưng từ đầu tơi cuối mắt vẫn dõi theo trận chiến đấu ngắn ngủi đặc sắc này, miệng hơi mở, tâm tình phức tạp vạn phần. Với tu vi và lịch duyệt của hắn, đối với trận chiến vừa rồi còn có nhiều chỗ không rõ ràng, nhưng dù sao cũng đã có một ấn tượng trực quan về chiến đấu giữa cảnh giới Tiên Thiên, điều này đối với tu luyện sau này có chỗ tốt cực lớn không thể nói rõ.
Giờ phút này ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp chân trần kia, không hề chớp lấy một cái. Lời thề năm xưa trong lòng hắn vẫn còn quanh quẩn, chưa từng có chút dao động. Lần thứ nhất gặp nàng, đối phương là tiên tử cao cao tại thượng xuất hiện giữa trần thế, còn hắn giống như phàm phu tục tử trên mặt đất, khoảng cách giữa hai người có thể nói là xa không với tới. Lúc này hai người lần thứ hai gặp lại, tuy nàng vẫn là tồn tại để hắn phải nhìn lên, nhưng đã không phải là không cách nào với tới rồi. Hôm nay Thạch Mục cũng là võ giả Hậu Thiên Trung Kỳ, đã tiếp cận rất gần đến mục tiêu trước ba mươi tiến giai thành công lên Tiên Thiên như lời cô gái này.
“Còn dám nhìn nữa coi chừng ta móc mắt ngươi đấy!” Thiên Âm Xá Nữ cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Thạch Mục bèn dứ dứ tay hăm dọa.
“Lần trước ngươi cũng nói với ta những lời này. Có điều thật vất vả mới gặp lại lần nữa, coi như ngươi muốn lấy cặp mắt này, ta cũng cho ngươi.”
Thạch Mục cố gắng ngồi dậy, miễn cưỡng tựa vào gốc cây gần đó, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười. Chỉ là cử động này đã tác động đến vết thương của hắn, máu tươi ứa ra từ miệng vết thương, khuôn miệng cũng tràn ra thật nhiều tinh huyết.
“Ngươi…”
Thiên Âm Xá Nữ nghe vậy không khỏi có chút chần chờ, lần nữa nheo mắt nhìn lại