Huyền Giới Chi Môn

Quyển 1 - Chương 134: Vạn Kiếp Thi Hồn Chú


trước sau

Man nhân nhìn thấy Thạch Mục xuất hiện liền đắc ý nhe răng cười giống như đã sớm dự liệu từ trước. Một tay cầm cung ngắm bắn, tay kia kéo căng một phát rồi thình lình buông lỏng.

Vèo!

Chỉ nghe một tiếng xé gió rít gào, mũi tên xanh biếc đã lao tới trước ngực Thạch Mục. Trong phạm vi năm mươi trượng, Phá Thiên Cung cùng Truy Phong Tiễn của gã lệ vô hư phát, chưa bao giờ thất thủ, huống chi khoảng cách hai bên lúc này chỉ còn chưa đến ba mươi trượng. Kết quả đúng như dự đoán từ trước, mũi tên xanh biếc lóe sáng rồi trực tiếp chui vào cơ thể Thạch Mục, máu tươi bắn ra tung tóe. Man nhân da xanh lộ vẻ tươi cười. Tuy nhiên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể họ Thạch chếch đi đôi chút, tránh được chỗ hiểm. Có điều đã bị Truy Phong Tiễn cắm ngập vào người, Thạch Mục ắt hẳn mất đi phần lớn sức chiến đấu. Nào ngờ nụ cười không hiện được lâu trên khuôn mặt gã đã lập tức đông cứng lại. Sau khi trúng tên, thân hình Thạch Mục không hề dừng lại mà vẫn lao tới với tốc độ như cũ. Khoảng cách hai mươi trượng nhanh chóng bị rút ngắn. Chỉ thấy một tay họ Thạch vung lên, Vẫn Thiết Hắc Đao hóa thành ánh đao đỏ thẫm, ầm ầm chém xuống. Ánh đao nhoáng lên một cái rồi hóa thành mười ba đạo ánh đao, che kín bốn phương tám hướng hơn nữa còn mang theo sóng nhiệt ngập trời ập xuống!

Man nhân da xanh kinh hãi, không kịp nghĩ đến chuyện nhổ lấy thiết giản sau lưng. Trường cung trắng hếu lóe lên hào quang rồi thình lình phóng lớn gấp mấy lần, hóa thành cự cung cao hơn đầu người chém ra một mảnh hào quang hình quạt!

Âm thanh kim loại va chạm vang lên “Ken két”!

Hào quang hình quạt chỉ kịp lóe lên một chút rồi tán loạn, miễn cưỡng ngăn được phân nửa đao mang. Thế nhưng vẫn có hai ba ánh đao đỏ rực bổ lên người gã.

Rầm rầm!

Thân thể Man nhân da xanh chợt hiện một tầng quang tráo hồng sắc, miễn cưỡng che kín cả người. Thế nhưng không đợi đối phương có thời gian hít thở, Thạch Mục đã há miệng phun ra một mũi khí tiễn màu trắng, lóe lên rồi lao tới trước mặt gã. Đúng là Khí Bạo Thuật!

Một tiếng nổ mạnh ầm vang!

Quang tráo hồng sắc vốn đã leo lét, ảm đạm, bị Khí Bạo Thuật tấn công chính diện, rốt cuộc không thể tiếp tục chống chọi, ầm ầm vỡ vụn. Khuôn mặt đầm đìa máu tươi, Man nhân da xanh hét thảm một tiếng. Đúng lúc này, ánh mắt Thạch Mục lóe lên vẻ tàn khốc. Hắn ra tay không chút do dự. Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay hóa thành một đạo hồng quang cắm thẳng vào ngực đối phương, đóng gã dính xuống mặt đất, máu tươi tuôn ra ồ ạt. Đến lúc này, Thạch Mục mới há miệng thở dốc, lui về sau hai bước, quỳ một gối xuống. Bụng trái của hắn thình hình bị thủng một lỗ lớn, có thể nhìn thấy nội tạng lờ mờ bên trong. Cũng may họ Thạch vốn dĩ tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết, thân thể mạnh mẽ vượt xa thường nhân nếu không sớm đã không thể chống chọi mà gục ngã rồi. Nhìn thoáng qua Man nhân da xanh nằm trên mặt đất, ánh sáng đỏ trên người sớm đã tiêu tán, sắc mặt lập tức buông lỏng. Trái tim đã bị đâm thủng, tất nhiên không còn khả năng sống sót. Nghĩ đến đây, hắn liền lấy ra Hồi Xuân Phù dán lên vết thương trên bụng khiến miệng vết thương truyền đến cảm giác mát lạnh.

Bất quá vào thời khắc này, dị biến nổi lên!

Thân thể Man nhân da xanh đột nhiên bành trướng, trên lưng nổi lên ánh sáng đỏ gắt rực rỡ!

Thạch Mục thầm kêu một tiếng “Không tốt” rồi khẽ điểm chân xuống đất, vội vàng bắn ngược về sau. Chỉ là vết thương trên bụng đã khiến động tác của hắn chậm đi một chút.

“Nhân loại hèn mọn, cùng chết đi!”

Man nhân da xanh đột nhiên ngẩng đầu. Khuôn mặt đầm đìa máu tươi lộ ra hàm răng trắng hếu. Hai mắt đỏ quạch, đầy vẻ điên cuồng!

Vừa dứt lời, ánh sáng màu đỏ trên người gã lần nữa đại phóng. Thân thể sớm đã phồng lên như quả cầu lập tức nổ tung, hóa thành mưa máu đầy trời, bắn ra bốn phương tám hướng. Một đạo ánh sáng hình rắn từ đó bay ra rồi dùng tốc độ cực nhanh chui vào cơ thể Thạch Mục khiến hắn kinh hãi, lăn lộng mấy vòng về sau mới có thể bò dậy. Ngay lúc họ Thạch định kiểm tra tình huống của mình, cơ thể đột nhiên truyền đến cảm giác nóng rát giống như một đoàn Liệt Hỏa thình lình xuất hiện, không ngừng thiêu đốt thể nội của hắn. Thạch Mục thét lên một tiếng đau đớn. Giống như một dòng nham thạch chạy loạn bên trong kỳ kinh bát mạch khiến thân thể hắn trở nên giống như Man nhân da xanh, bắt đầu hiện lên một tầng hào quang đỏ rực.

Bịch!

Hắn nửa quỳ trên mặt đất. Thân thể bởi vì thống khổ kịch liệt mà không ngừng run rẩy. Mồ hôi lớn như hạt đậu lăn dài trên gò má. May mà cảm giác đến nhanh đi nhanh, chỉ kéo dài hơn mười nhịp thở liền biến mất vô tung vô ảnh, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác vậy. Thạch Mục có chút mệt mỏi ngồi dậy một cách chậm rãi, há miệng thở phì phỏ, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc. Sau một lúc lâu, hắn từ từ đứng lên. Giờ phút này, trên người hắn ngoại trừ hơi nóng cũng không có dị thường già khác. Thậm chí, miệng vết thương vừa nãy cũng đã khép lại một cách thần kỳ.

“Chuyện gì xảy ra?” Thạch Mục thì thào tự nói.

Dựa vào thần sắc cùng ngữ khí điên cuồng của Man nhân da xanh trước khi chết, dị biến vừa rồi vốn không thê là chuyện tốt đẹp với hắn. Thạch Mục đứng nguyên tại chỗ, cân nhắc hồi lâu rồi lắc đầu không để ý đến nữa, tiến lại Vẫn Thiết Hắc Đao bị vụ nổ vừa rồi đánh văng. Nơi này cách cứ điểm Thử Sào không phải quá xa, trận chiến vừa rồi chỉ sợ đã khiến đám Man nhân khác chú ý. Thạch Mục nhặt Vẫn Thiết Hắc Đao lên, tra vào vỏ đao, thân thể thình lình khẽ giật mình. Trang phục đệ tử Hắc Ma Môn trên người hắn bởi vì chiến đấu liên tiếp đã bị lủng thủng nhiều chỗ. Cánh tay vừa nhấc, phần áo nơi ngực liền toạc ra, để lộ một điểm hồng quang. Thạch Mục đại biến sắc mặt, vội vàng lấy tay xé toạc y phục trên người. Chỉ thấy nơi ngực chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm hình vẽ cự mãng đỏ rực như máu, rõ ràng là một đồ đằng Man tộc.

“Đây là…”

Trong đầu hiện ra thần sắc mỉa mai ngập tràn cừu hận của Man nhân da xanh trước khi tự bạo, nội tâm Thạch Mục bỗng nhiên trầm xuống, hắn đã mơ hồ hiểu rõ ngọn nguồn. Sau một thoáng lảo đảo, họ Thạch lập tức đứng vững trở lại. Hít một hơi thật sâu, hắn miễn cưỡng đè nén lo lắng trong lòng. Đứng yên tại chỗ trong chốc lát, hắn đưa mắt nhìn qua mọi nơi, thu lấy trường cung bằng xương trắng cùng túi tên xanh biếc của Man

nhân rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng đi về phía xa. Dù có ra sao, rời khỏi nơi đây rồi tính tiếp. Dựa vào sự quen thuộc đối với địa hình cùng thị lực hơn người, Thạch Mục đánh một vòng lớn, tận lực tránh né thành viên Man tộc, bỏ ra trọn vẹn hai canh giờ rốt cuộc tới được cứ điểm Lam Thành. Khi hắn đến nơi, tựa hồ đã có nhiều phù sư từ cứ điểm Thử Sào may mắn trốn được đến đây. Cứ điểm Lam Thành đèn đuốc sáng trưng, toàn thành giới nghiêm, nhiều đội đệ tử liên minh dò xét xung quanh để ngừa Man tộc tiến đánh nơi này. Sau khi chứng minh được thân phận của mình, Thạch Mục nhanh chóng được dẫn vào thành.

Tại một đại điện bên trong nội thành, tất cả phù sư chạy ra từ cứ điểm Thử Sào đều tụ tập tại đây. Số lượng phù sư vốn dĩ đạt đến hai mươi mấy người, giờ phút này chỉ còn không đến mười tên hơn nữa phần lớn đều là những người theo chân Thạch Mục chạy ra từ cửa Bắc. Tuy rằng phần lớn đều mang thương tích trên người nhưng may mắn sống sót sau đại nạn, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, tụm năm tụm ba bàn tán gì đó.

“Thạch sư huynh, ngươi quả nhiên không có việc gì.”

Thạch Mục vừa bước vào đã thấy thấy một thiếu niên áo lam chạy tới, đúng là Phùng Ly, bèn gật nhẹ đầu với hắn. Họ Phùng thở dài một hơi, đang muốn nói thêm gì đó, sắc mặt chợt hơi đổi, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc. Thạch Mục dĩ nhiên nhận ra biến hóa biểu lộ trên khuôn mặt đối phương, bèn muốn hỏi rõ. Chỉ là đúng vào lúc này, những phù sư khác thấy Thạch Mục trốn ra được liền tiến tới hỏi han.

“Mọi người đều trốn ra được, thật sự quá tốt!”
Thạch Mục nhìn thấy đám người lúc trước hầu như đều có mặt ở đây liền không khỏi có chút bất ngờ nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ tươi cười.

“Lần này cũng may mà có Thạch sư huynh, nếu không chúng ta căn bản không có khả năng trốn thoát.” Những người kia đều lộ vẻ cảm kích, đồng loạt nói ra.

“Sao lại không thấy Thanh Phong sư huynh…” Thạch Mục chợt nhíu lông mày, hắn phát hiện Thanh Phong không có mặt ở đây.

“Thanh Phong sư huynh vốn đã đến nơi nhưng vừa bị trưởng lão cứ điểm gọi đến hỏi chuyện rồi.” Phùng Ly trả lời.

Thạch Mục nghe vậy âm thầm buông lỏng. Thanh Phong xem như một trong những người có quan hệ không tệ với hắn tại cứ điểm Thử Sào. Thời gian kế tiếp, hắn nhân lúc rãnh rỗi nói chuyện với những phù sư này vài câu. Đúng vào lúc này, một tiếng “Két” vang lên, lão già áo báo trắng đẩy cửa bước vào, sau lưng còn có mấy người. Đám đông thấy thế nhao nhao nhìn lại. Thạch Mục quan sát một lúc liền có thể xác nhận lão giả vừa đến là một cường giả cấp bậc Tiên Thiên.

“Về viêc cứ điểm Thử Sào bị tập kích, cao tầng liên minh đã biết. Lần này trốn thoát vòng vây trùng điệp của Man tộc, vất vả cho các ngươi rồi, trước mắt ở lại Lam Thành, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian ngắn đi.” Lão già áo trắng chậm rãi quan sát đám đông xung quanh rồi mở miệng nói ra.

Đám người Thạch Mục dĩ nhiên không có ý kiến gì khác, đồng loạt gật đầu. Những người theo sau lão già áo trắng nhanh chóng sắp xếp cho đám người họ Thạch chỗ ở riêng biệt, coi như có chút rộng rãi.

Một lúc lâu sau, trong một gian phòng, Thạch Mục đi qua đi lại trước giường, lông mày nhíu chặt, bộ dạng đứng ngồi không yên. Tuy lần này thoát khốn thành công, còn chiếm được một bộ cung tiễn với uy lực không tầm thường nhưng trên người lại nhiều ra đồ hình cự xà cổ quái. Tuy đến lúc này còn chưa xuất hiện dị trạng nào nhưng vẫn khiến hắn thấp thỏm không yên. Đúng vào lúc này, tiếng đập cửa truyền đến. Thạch Mục nhíu mày, kéo mở cửa phòng thì thấy Phùng Ly đứng ở bên ngoài.

“Thì ra là Phùng sư đệ, mời vào, vừa khéo ta cũng có chút chuyện muốn tìm ngươi.” Thạch Mục khẽ động trong lòng, vội vàng nghiên người, để Phùng Ly vào nhà.

“Thạch huynh, trên người của ngươi sao lại có khí tức đồ đằng Man tộc?” Phùng Ly nhìn quanh một hồi, sau khi đóng cửa phòng mới lại gần quan sát Thạch Mục rồi nhỏ giọng nói ra.

“Quả nhiên là đồ đằng…”

Dù sớm đã có suy đoán nhưng khi nghe được Phùng Ly xác nhận, Thạch Mục không khỏi cười khổ một tiếng. Sau khi thở dài một tiếng, họ Thạch cởi bỏ y phục trên người, để lộ hình vẽ Cự Mãng trên ngực. Sắc mặt Phùng Ly bỗng nhiên đại biến. Thạch Mục thấy vậy không, nội tâm trầm xuống, sau một lát liền mặc lại quần áo.

“Trên đường đào thoát, ta đại chiến với một dũng sĩ đồ đằng. Thứ này là do đối phương tự bạo thân thể lưu lại…’ Thạch Mục kể rõ tình hình chiến đấu với Man nhân da xanh khi ấy.

Phùng Ly nghe xong, cúi đầu lộ vẻ trầm tư. Thật lâu về sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên một tia hiểu rõ.

“Nhìn sắc mặt Phùng sư đệ, có lẽ đã phát hiện điều gì?” Thạch Mục gặn hỏi có chút chờ mong.

“Tại hạ rời khỏi Man tộc từ bé vì vậy không quá thông hiểu những chuyện về bọn họ. Ta cũng không nắm chắc tình huống của Thạch huynh lúc này, chỉ có thể nói ra một ít suy đoán của mình.” Phùng Ly nói đến đây không khỏi lộ vẻ chần chờ.

“Phùng sư đệ cứ nói đừng ngại.” Thạch Mục tiếp lời.

“Khi còn nhỏ ta từng nghe nói bộ lạc người man có một loại bí thuật nguyền rủa cổ xưa, gọi là Vạn Kiếp Thi Hồn Chú, có chút tương tự với tình huống của ngươi.” Phùng Ly nói đên liền ngừng một chút.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện