Tại một mảnh đất trống tương đối rộng giữa bộ lạc có một tế đàn cao chừng ba trượng được xây từ cự thạch màu đen. Ba người dừng lại trước căn lều cực lớn đối diện tế đàn. Một Man nhân trung niên mày rậm mặc áo choàng đã sớm chờ ở đó. Sa Kiều cùng Sa Tình trở mình xuống ngựa, nhanh chóng chạy đến Man nhân trung niên. Y ôm lấy hai người, dùng sức vỗ vỗ bọn họ sau đó ba người nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Rất nhanh, Thạch Mục đã thấy Man nhân trung niên nhìn hắn và Tứ Bất Tượng phía sau vì vậy lập tức hiểu ra bọn họ đang nói về việc mình đã cứu thoát Sa Tình và Sa Kiều hơn nữa còn hàng phục Tứ Bất Tượng. Quả nhiên sau khi trò chuyện với nhau một lúc, Man nhân trung niên liền tiến tới chỗ hắn. Dưới hàng mi rậm rạp, đôi mắt vui vẻ nhanh chóng đánh giá Thạch Mục một lần. Đột nhiên, sắc mặt của lão khẽ đổi nhưng rất nhanh đã trở lại như thường.
“Tại hạ Trường Sa Lãng của tộc Đằng Nha. Tôn kính Mục dũng sĩ, cảm tạ ngươi đã xuất thủ cứu giúp hài tử của ta.” Man nhân trung niên đặt một tay lên ngực rồi thành khẩn khom người thi lễ.
Trên đường đến đây, Thạch Mục sớm đã biết được Sa Lãng chính là tế tự của bộ lạc này hơn nữa còn là tộc trưởng, một trong ba dũng sĩ đồ đằng mạnh nhất trong tộc với thực lực ước chừng Hậu Thiên trung kỳ.
“Tộc trưởng đại nhân không cần khách khí như thế!” Thạch Mục cười nhạt một tiếng, vươn tay đỡ lấy, nhẹ nhàng nâng người đối phương.
Sa Lãng có chút kinh ngạc nhìn Thạch Mục một cái. Vừa rồi lão chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không cách nào kháng cự truyền đến từ tay đối phương, sau đó cả người đã đứng dậy thẳng tắp. Xem ra chuyện đối phương sở hữu thần lực kinh ngực mà Sa Tinh nhắc đến cũng không phải nói ngoa.
“Mục dũng sĩ, không biết ngươi tới đây là có nhiệm vụ gì. Bộ lạc Đằng Nha chúng ta nguyện ý trợ giúp hết mình.” Sa Lãng mở lời.
“Đa tạ ý tốt của tộc trưởng đại nhân. Tại hạ rời khỏi bộ tộc vì muốn rèn luyện bản thân, gia tăng lịch duyệt chứ không có mục tiêu đặc biệt nào cả.” Thạch Mục lắc đầu từ chối.
“Đã như vậy, chi bằng Mục dũng sĩ hãy nán lại bộ lạc Đằng Nha mấy ngày để Sa mỗ có thể làm tròn đạo gia chủ.” Sa Lãng vừa liếc nhìn y phục bụi bặm trên người Thạch Mục vừa nói.
“Đúng rồi, Mục dũng sĩ đoạn đường này trải quá bão cát mịt mù, không bằng vào trong rửa mặt rồi tính.”
“Nếu vậy đa tạ Sa tộc trưởng!” Thạch Mục cũng không từ chối mà gật nhẹ đầu.
Từ khi tiến vào Hoang Nguyên Man tộc, hắn đã lâu không có tẩy trừ thân thể hơn nữa hôm nay đọ sức với Tứ Bất Tượng đã khiến cả người đổ ra không ít mồ hôi, nhớp nháp vô cùng khó chịu. Sa Lãng nghe vậy liền tỏ ra vui vẻ bèn dặn dò tộc nhân dắt Tứ Bất Tượng ra bờ sông uống nước rồi tự mình dẫn Thạch Mục đến một căn lều da trâu tinh mỹ cách đó không xa. Ngoại trừ nha trướng của tộc trưởng, đây là nơi ở tốt nhất trong tộc. Hai đứa con của lão cũng theo sát phía sau. Trong đó Sa Kiều sắc mặt có chút cổ quái. Bộ lạc Đằng Nha tuy rất cởi mở hiếu khách nhưng nàng mơ hồ cảm thấy phụ thân hôm nay tỏ ra vô cùng nhiệt tình đối với Thạch hơn nữa thần sắc tựa hồ còn mang theo vài phần cung kính. Sau chốc lát, chỉ còn một mình họ Thạch ở trong căn lều da trâu. Ba cha con Sa Lãng đều đã rời đi, hắn liền lấy ra toàn bộ vũ khí trên người, đặt lên mặt bàn. Không bao lâu sau, hai gã Man nhân cường tráng mang theo thùng gỗ lớn đựng nước ấm tiến đến. Đợi khi bọn họ rời đi, Thạch Mục liền nhanh nhẹ cởi bỏ y phục, nhảy vào trong đó. Cùng lúc đó, bên trong nơi ở của Tộc trưởng, Sa Lãng đang trả lời nghi vấn của người thân.
“Phụ thân, người là tộc trưởng bộ lạc Đằng Nha, hơn nữa còn là tế tự trong tộc, vì lẽ gì lại tỏ ra cung kính với Mục dũng sĩ như thế.”
Sa Kiều tỏ vẻ không hiểu. Sa Tinh ở bên cạnh cũng lộ vẻ tò mò.
“Kiều Nhi, Tinh Nhi, lịch duyệt các ngươi còn ít nên nhìn không ra cũng là lẽ thường. Thân phận của Mục dũng sĩ kỳ thật vô cùng tôn quý, rất có thể là đệ tử Vương tộc từ bộ lạc lớn nào đó trên đường thí luyện.”
Sa Lãng cưng chiều nhìn hai đứa con, ánh mắt hiện lên một tia áy náy. Lão hiểu rõ, thiên phú của hai đứa trẻ này cũng không quá tệ. Nếu như bọn chúng sinh ra tại bộ lạc có điều kiện tốt hơn, lại có cơ hội ra ngoài rèn luyện chém giết hung thú thì sớm đã có hy vọng trở thành dũng sĩ đồ đằng. Đáng tiếc Sa Lãng lão chỉ là một tế tự sơ giai, thực lực võ giả cũng không mạnh, lại càng không đủ thế lực giúp hai đứa con trở thành dũng sĩ đồ đằng.
“Đệ tử Vương tộc?” Sa Tinh cùng Sa Kiều đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Không sai. Vừa rồi khi tiến lại gần ta có thể cảm ứng được. Lực lượng thú hồn phong ấn trên người Mục dũng sĩ vô cùng mạnh mẽ, không phải Man nhân xuất thân từ bộ lạc nhỏ có thể đạt đến. Ngoài ra, trên người đối phương không chỉ có chấn động pháp lực Vu khí trung giai mà còn không ít Vu khí cấp thấp. Như bộ lạc Đằng Nha nho nhỏ của chúng ta, ngay đến một kiện Vu khí cấp thấp cũng không có. Thậm chí hầu hết tộc nhân đều chưa được thấy qua trang bị cấp bậc này cho nên xuất thân của hắn khẳng định không tầm thường. Một phương diện khác, thực lực của Mục dũng sĩ cũng vô cùng đáng sợ. Theo ta tính toán, chỉ sợ tất cả dũng sĩ đồ đằng trong tộc cộng lại vị tất đã là đối thủ của hắn.”
Sa Lãng cất giọng cảm khái. Sa Kiều cùng Sa Tinh nghe phụ thân nói vậy, thần sắc đều lộ vẻ khiếp sợ. Đặc biệt là Sa Kiều, ánh mắt mơ hồ có chút ảm đạm.
Sau thời gian một nén nhang. Lúc này Thạch Mục sớm đã tắm rửa xong, đang trò chuyện rôm rả với mười tộc nhân Đằng Nha bên ngoài lều da trâu. Đối với vị khách do Sa Kiều cùng Sa Tinh mang về, tộc nhân nơi đây tỏ ra vô cùng nhiệt tình, ra sức mời Thạch Mục nhấm nháp rượu lên men từ sữa cùng pho mát mà bọn họ tự chế. Những thứ này ở trong một bộ lạc nhỏ bé, không mấy giàu có như thế này cũng có thể coi là thức ăn sang trọng lắm rồi. Tất cả những điều này lại làm cho Thạch Mục cảm nhận sâu sắc thêm về sự thiện lương, trung hậu của những Man nhân bình thường này. Thạch Mục còn muốn nhân cơ hội này học tập từ những Man nhân này một vài kỹ xảo sinh tồn trong Hoang nguyên cho nên cố ý dẫn chuyện xoay quanh những chủ đề mà hắn thắc mắc, cảm thấy hứng thú.
Nhờ vậy mà hắn học được rất nhiều kỹ xảo tìm kiếm nguồn nước, đối phó với những loại độc trùng, hung thú. Để báo đáp lại, Thạch Mục chỉ cho những người này cách bắt cá hiệu quả. Hắn vốn được sinh ra ở vùng biển nên đối với chuyện đánh bắt cá rất tinh thông, chỉ cần một vài