"Đi thôi, nơi này không thích hợp ở lâu. Ta trước đưa các ngươi trở lại bộ lạc cái đã." Hắn nhìn thoáng qua phương hướng binh sĩ Thiên Lang chạy trốn, nói.
"Mục dũng sĩ, tình huống của bộ lạc hiện nay...hiện nay thế nào rồi?" Một thiếu nữ Man tộc hơi có chút chần chờ, hỏi.
Nàng vừa hỏi xong, những người còn lại cũng nhao nhao nhìn về phía Thạch Mục. Ánh mắt họ tràn đầy lo lắng xen kẽ chờ mong đầy phức tạp. Sau khi suy nghĩ một chút, Thạch Mục liền kể sơ qua tình huống hiện nay của bọn Sa Kiều, cùng lời trăn trối lúc lâm chung của tộc trưởng Sa Lãng cho mọi người nghe. Bọn người nghe như vậy, cả đám liền trầm mặc trong chốc lát, nhưng chỉ lát sau, trên mặt bọn họ lại lộ ra nét an ủi.
Thạch Mục thấy vậy, trước hơi ngẩn ra, lập tức có chút giật mình.
Tuy trên danh nghĩa bộ lạc Đằng Nha đã không còn tồn tại nhưng Sa Kiều hiện đã lên làm tân tộc trưởng, trước mắt cũng có nơi đi. Điều này liền đại biểu cho việc trọng chấn bộ lạc vẫn còn có hy vọng. Đối với những Man nhân quanh năm suốt tháng sinh sống trong hoàn cảnh hoang mạc ác liệt này, sinh tồn có hy vọng chính là một việc đáng giá ai ai đều cao hứng.
Vì đường dài bôn ba, cộng thêm hành vi dã man của bộ lạc Thiên Lang, trên người đám phụ nữ, người già, trẻ em Đằng Nha đều có chút thương tích. Thạch Mục chọn bỏ đi một ít vật tư, sau đó cho người bị thương và trẻ nhỏ cưỡi lên gia súc, mọi người cùng chạy về phía bộ lạc Đằng Nha...
Mấy ngày sau, Thạch Mục mang theo Sa Kiều cùng hơn trăm người đi tới bộ lạc Đồ Hoắc ở vùng Hoang Nguyên cát chảy. Sau khi sắp xếp cho bọn họ đâu vào đó hắn liền cáo từ rời đi.
...
Hoang Nguyên mênh mông bát ngát, lọt vào tầm mắt chỉ toàn là một mảnh xám xịt mờ mịt. Đồi đất xa xa cao thấp không đồng đều, khi ẩn khi hiện trong gió cát thét gào.
Trong bão cát, từ hướng Đông, một đội kỵ binh Man tộc do mười mấy người tổ thành dần dần đi đến gần, ngựa không dừng vó hướng rìa phía Tây tiếp tục đi tới.
Những kỵ binh này nếu lấy tiêu chuẩn của Man tộc đến xem thì cũng thuộc dạng khá nhỏ bé. Ngoại trừ một vài binh khí chế tác từ xương treo bên chiến mã ra thì trong tay họ cầm đủ loại binh khí là chế từ sắt.
Dẫn đầu đội kỵ mã, là ba Man nhân sóng vai mà đi. Hai nam tử Man tộc ở hai bên đều có thân thể cao lớn, mà thiếu nữ ở chính giữa lại hơi gầy yếu. Chẳng qua, xem bộ dạng thì nữ tử này mới là người cầm đầu cả đội. Nàng có khuôn mặt thanh lệ, tuổi khoảng trên dưới hai mươi, mặc áo giáp da báo. Đầu thắt đầy bím tóc, bím tóc theo bước chân ngựa mà tung bay lên xuống không ngừng. Da nàng hơi ngăm, giữa đầu mày toát ra anh khí mười phần. Dáng người trên lưng ngựa cũng là cực hấp dẫn, trước vểnh sau cong.
"Sư muội, theo trên địa đồ thì phía trước là phạm vi thế lực của bộ lạc Qua Ngưu rồi. Chúng ta có cần đi đường vòng qua không?" Bên tay trái nàng, một thanh niên cao lớn có mày rậm mắt to, tay cầm trường thương màu bạc đột nhiên xoay đầu, dò hỏi.
"Không cần, thời gian của chúng ta có hạn. Trước vì tránh đi vài bộ lạc Hung Man đã làm trễ nãi không ít thời gian rồi. Qua Ngưu bộ là thuộc phái Bình Man, cũng không căm thù Nhân tộc chúng ta. Chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút có lẽ sẽ không có vấn đề gì!" Thiếu nữ mặc áo báo trực tiếp lắc đầu nói, trên mặt lộ ra vẻ lão luyện không phù hợp với độ tuổi.
Thanh niên cao lớn ứng một tiếng, đang chuẩn bị quay đầu đi thì thanh âm của thiếu nữ lại lần nữa vang lên: "Lãnh sư huynh, đoạn đường này chúng ta đã đi đến bảy tám ngày mà vẫn ko tìm thấy nguồn nước. Nước uống của chúng ta không còn nhiều, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa. Ngươi đi xung quanh dò xét một chút, xem gần đây có nguồn nước nào không."
"Hắc hắc, sư muội cứ yên tâm! Căn cứ theo bức địa đồ này, không xa phía trước là một hồ nước nhỏ. Là nguồn nước lớn nhất trong chu vi trăm dặm quanh đây. Ta đi một chút rồi trở lại!" Nam tử họ Lãnh cười dài một tiếng, thúc mạnh vào bụng ngựa, chiến mã hí lên một tràng, đạp vó lao mạnh về phía trước, rất nhanh rời khỏi đội ngũ. Một người một ngựa nhanh chóng mất hút.
Nam tử họ Lãnh rời đi không lâu, một giọng nam trầm thấp lại vang lên bên tai thiếu nữ áo báo: "Công Chúa Điện Hạ, lần này Nhân tộc cùng Man tộc đàm phán ngươi cảm thấy chúng ta cuối cùng nắm chắc được bao nhiêu?" Bên tay phải của Công chúa, một trung niên nam nhân mặt mũi thô khoáng, tay cầm thanh Chiến phủ cán dài, toàn thân tản mát ra khí tức của cường giả Tiên Thiên, thúc ngựa nhích lại gần, thấp giọng hỏi.
“Hung Man chủ chiến, Bình Man chủ hòa. Số lượng hai bên vốn dĩ ngang nhau. Dưới tình huống như vậy, lập trường của Đại Tế Ti Man tộc là vô cùng quan trọng. Trương tướng quân chớ có sốt ruột, chờ đến Thánh sơn tùy cơ ứng biến vậy. Có điều tiểu nữ tin rằng Man tộc cũng không muốn ngồi nhìn Hải tộc ngư ông đắc lợi. Chẳng qua mặc dù đàm phán thành công, Đại Tề ta cũng không thể đòi lại ba châu vùng biên tái trong thời gian ngắn.” Thiếu nữ ngần ngừ một chút rồi nói.
Trương tướng quân trầm giọng đáp lại một câu, chiến phủ trong tay xiết chặt rồi cũng không nói gì thêm. Thiếu nữ phóng ngựa về phía trước sau đó nhìn lên bầu trời mờ mịt, không biết suy nghĩ cái gì. Sau một khắc đồng hồ, nam tử họ Lãnh mang về vị trí cụ thể của hồ nước gần đó. Theo hiệu lệnh của công chúa, kỵ binh hơi đổi phương hướng, nhanh chóng tiến về hồ nước phía trước.Thời gian dần qua, Hoang Nguyên tối tăm mờ mịt bặt đầu xuất hiện từng thảm cỏ nuôi gia súc như tấm thảm xanh trải rộng khắp nơi. Rất nhanh, một hồ nước trong vắt như gương với phạm vi chừng vài chục trượng đã xuất hiện trước mắt đoàn người.
Bọn họ một đường bôn ba, đã lâu không nhìn thấy hồ nước thanh tịnh như vậy. Phần lớn đều không thể chờ thêm bèn phóng ngựa đến đó, vừa đi vừa gỡ túi da bên hông, trong lòng sung sướng chuẩn bị lấy nước rửa mặt. Trong lúc đó, thiếu nữ và hai người bên cạnh đang chậm rãi dắt ngựa theo sau giống như bàn luận gì đó.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Tiếng nước chảy vang lên!
Trung tâm hồ nước hé mở rồi thình lình nổ tung. Cột sóng chừng hơn một trượng như Kình Ngư nôn nước thình lình phóng lên độ cao khoảng năm sáu trượng. Cột nước không ngừng xoay tròn. Một nam tử mang mặt nạ bạc tay cầm trường tiên màu xanh ngạo nghễ đứng thẳng ở trên giống như bức tượng từ trên nhìn xuống, lạnh lùng quan sát cử động của đoàn người.
Kẻ này vừa mới xuất hiện, uy