Gã đại hán đầu trọc sắc mặt đại biến! Tiếng hét thảm này rõ ràng là của tên nam tử gầy bộ lạc Liệt Xà! Trong lòng rét run, gã sờ tay xuống bên hông rồi hất lên, một đạo bạch quang bắn ra, như tên rời cung vùn vụt lao về phía ánh đao đỏ thẫm. Trong bạch quang, lờ mờ hiện lên hình dáng của nó, đấy không ngờ lại là một thanh Hồi Toàn Phiêu* được chế tạo từ xương!
(Hồi Toàn Phiêu: boomerang-đa tạ huynh tiểu toán bàn chú giải xD)
"Rắc" một tiếng trầm đục, là thanh âm Hồi Toàn Phiêu đánh trúng cành cây, hiển nhiên là trật mục tiêu. Lúc này thân hình gã đại hán chớp động mấy cái đã xuất hiện tại thân cây lúc trước, nhưng nơi đây đã làm gì còn bóng người nào. Tên man nhân gầy kia nằm im trên mặt đất, ngực trúng một vết thương khổng lồ, gần như chặt y ra làm hai khúc, đã không cách nào cứu. Cách đó không xa, hai bóng người bị cây đại thụ đổ đè lên cũng nằm yên không có động tĩnh gì. Gã đại hán đầu trọc nhìn mà nghiến răng ken két, sắc mặt cực kỳ tức giận phẫn hận.
Vào thời khắc này, một tràng thanh âm do binh khí va chạm vang lên, còn có tiếng rống giận dữ của Mãng Côn từ trong rừng không xa truyền tới. Gã đại hán đầu trọc nhanh chóng vọt tới, trong chớp mắt liền chạy đến nơi âm thanh phát ra. Lúc này Mãng Côn đang cùng một người kịch liệt giao thủ. Đối phương mày rậm mắt to, khuôn mặt cương nghị, đúng là Thạch Mục mà bọn gã muốn tìm bấy lâu! Hai mắt Mãng Côn nhắm nghiền, nơi khoé mắt còn vương vãi một ít bột phấn màu trắng, đến nay vẫn chưa mở ra được. Nhưng giờ phút này, thân thể y còn to hơn một vòng so với lúc trước, cơ bắp quanh thân phồng lên, gân xanh chạy ngoằn ngoèo trên hai cánh tay, trên đầu mọc ra hai cái sừng trâu vừa cong vừa dài. Y điên cuồng vung múa hắc phủ trong tay, bóng rìu bao phủ dày đặc quanh thân, tựa như một cơn lốc bảo vệ y vào trong.
Thanh trường đao được bao phủ bởi lửa đỏ trong tay Thạch Mục cũng vung lên bổ xuống, hoá thành một mảnh bóng đao rậm rịt công kích không ngớt về phía Mãng Côn. Hắn nghe được sau lưng có động tĩnh nhưng căn bản là không có thời gian phân tâm để nhìn rõ xem là ai.
Gã đại hán đầu trọc thấy tình cảnh như vậy, trên mặt lóe vẻ dữ tợn, đang muốn xông lên thì...
"Hỏa Vũ, nàng tới thật đúng lúc! Nhanh, hợp lực đánh chết người này với ta!" Thạch Mục liếc gã đại hán đầu trọc một cái, ánh mắt chợt lóe, sau liền cao giọng quát lên, thanh âm tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Gã đại hán đầu trọc nghe vậy khẽ giật mình, có chút không hiểu ra làm sao, nhưng lập tức liền ngộ ra, sắc mặt gã đại biến! Cùng lúc đó, Mãng Côn lập tức giận quát một tiếng, hắc phủ trong tay y hiện lên một tầng ánh sáng đen. Cánh tay y liên tục rung động, bổ ra ngoài. Mỗi cú bổ thế như sấm giật, bảy tám bóng rìu bắn ra, một nửa bổ về phía Thạch Mục, nửa kia thì cuốn về phía sau lưng.
"Mãng Côn huynh, đừng trúng bẫy của hắn, là ta!"
Gã đại hán đầu trọc chỉ có thể vội vàng lui ra phía sau trốn tránh, đồng thời vừa sợ vừa giận kêu ầm lên. Mãng Côn nghe được lời nói của gã đầu trọc thì mặt lộ vẻ ngạc nhiên, động tác trong tay cũng hơi chậm lại. Nhưng cũng trong trong tích tắc này, một tiếng "Phập" nhỏ vang lên, một đoạn lưỡi đao đen kịt từ ngực của Mãng Côn đâm lòi ra sau lưng, máu tươi tuôn ào ạt. Thì ra Thạch Mục lợi dụng lúc đối thủ phân thần, bắt được một tia cơ hội, liền áp sát đến trước người y, tặng cho y một kích trí mạng!
Thân thể Mãng Côn cứng đờ, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Trên lưỡi đao màu đen hiện ra một tầng ánh đao đỏ thẫm, Thạch Mục kéo mạnh đao một cái, ánh đao đỏ thẫm loé lên, thân thể Mãng Côn gần như bị chém thành hai nửa, máu tươi vẩy ra, thân thể to lớn lay động hai cái rồi đổ uỵch xuống trên mặt đất. Sắc mặt Thạch Mục cực kỳ bình tĩnh, hất cánh tay lên, vẩy máu tươi dính trên Vẫn Thiết Hắc Đao đi, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía tên địch nhân cuối cùng.
Thân thể gã đại hán đầu trọc chấn động một cái, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ, chân không tự chủ lùi về sau một bước.
"Các hạ hẳn là nghe mệnh lệnh của Tế Tự quý bộ, đến báo thù cho Thiếu chủ các ngươi phải không?" Thạch Mục đi từng bước một đến phía gã Man tộc đầu trọc, giọng nhàn nhạt hỏi.
Gã đại hán đầu trọc vừa nghe như vậy, thần sắc trên mặt lại lần nữa biến đổi, đồng thời chân cũng lùi về sau một bước.
"Đã vậy thì đi gặp Thiếu chủ của các ngươi luôn đi!"
Trong mắt Thạch Mục hiện lên một tia tinh quang, thân ảnh thoáng lay động, trong chớp mắt đã đến trước người gã đầu trọc Man tộc. Hắc đao rực đỏ trong tay loé lên, mười ba bóng đao đỏ thẫm tầng tầng lớp lớp hiện ra, cùng nặng nề bổ xuống. Man tộc đầu trọc bị khí thế của Thạch Mục trấn ép nên động tác chậm một bước, tuy vậy khi ánh đao tới trước người thì gã cũng kịp phản ứng lại đây. Gã hét lớn một tiếng, roi dài màu xanh trong tay vụt lên vun vút, tạo thành một cái lồng bằng bóng roi mơ hồ, chụp bản thân gã vào trong. Khi hai màu xanh hồng đan vào nhau thì tiếng cọ xát chói tai liền vang lên, công kích của Thạch Mục cứ thế bị chặn đứng lại. Đồng tử Thạch Mục co rụt, dồn chân khí vào trong tay! Mười ba ánh đao màu đen bỗng nhiên bị gộp lại, biến thành một cái bóng đao hoả diễm dài hơn một trượng cực lớn, hung hăng bổ xuống đầu gã đầu trọc Man tộc. Đao quang chưa tới, một cỗ đao khí nóng rực đã ập vào mặt! Gã đầu trọc Man tộc liền kinh hãi, roi dài màu xanh trong tay gã chợt hiện lên một tầng ánh sáng màu xanh. Cánh tay gã vung lên, một cái bóng roi vừa thô vừa to đã hiển hiện mà ra, nghênh đón lấy đao quang hoả diễm. Đồng thời, đồ đằng cự mãng màu đỏ trên cánh tay phải gã cũng chớp động, quanh thân gã bắt đầu mọc ra một tầng lân phiến màu đỏ. Đây đúng là lực lượng của đồ đằng mà gã thình lình thúc giục.
Chẳng qua còn chưa chờ cho quá trình thúc giục hoàn tất, ánh mắt gã chợt chạm đến tay cầm đao của Thạch Mục, tay kia chẳng biết từ lúc nào lại nhiều ra một cái ống đồng đen dài nửa xích, đang nhắm chuẩn vào gã. Trong mắt gã đại hán đầu trọc hiện lên vẻ hoảng sợ! Một giây sau, ống đồng đen trong tay Thạch Mục run lên mãnh liệt, một mảnh hắc quang từ miệng ống đồng bắn bùm ra ngoài, kéo theo tiếng rít gào như quỷ khóc, phô thiên cái địa bắn về phía lồng ngực gã đầu trọc.
Khoảng cách quá gần, gã căn bản không tài nào tránh né kịp!
"Xèoo... Đùng!" Âm thanh to lớn vang lên!
Những mang ảnh hắc sắc* này lại dễ dàng xuyên thủng qua lớp lân phiến màu đỏ mọc ngoài thân kia. Thân thể gã đại hán đầu trọc như gặp phải trọng kích, bị hất bay ngược ra sau mấy trượng, nặng nề ngã đánh uỵch xuống đất.
(mang = mũi nhọn của gươm đao, ảnh = bóng, hắc sắc= màu đen. Do vậy đây là một vật gì đó sắc bén, nhọn và màu đen)
Trên ngực hắn hiện lên vô số lỗ nhỏ chi chít như tổ ong, máu tươi tuôn ra ào ào.
Thân thể gã đầu trọc run rẩy lên một hồi, gã mở trừng ánh mắt đầy oán hận nhìn Thạch Mục. Một lát sau, sự sống trong ánh mắt gã tiêu tan đi, cơ thể ngừng rung động, chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Thạch Mục thở dài ra một hơi, cảm giác mệt mỏi tràn