Dịch: Tiểu Miêu Tử, bonze
“Công chúa điện hạ, nàng tạm thời ở đây một lát, ta về phòng lấy hành lý.” Thạch Mục cẩn thận từng chút một thu lại cốt phiến màu xanh, nói với Hỏa Vũ Công Chúa một tiếng rồi quay người muốn đi.
“Thạch Mục, ngươi không cần đi cùng ta nữa.” Đôi mắt xinh đẹp của Hỏa Vũ Công Chúa xoay chuyển một hồi, chợt mở miệng nói.
Thạch Mục nghe vậy ngạc nhiên dừng bước quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.
“Ngươi vất vả lắm mới có được thú hồn và bí thuật đồ đằng, hay là trước hết cứ an tâm ở lại chỗ này giải trừ tai họa ngầm trong cơ thể đi đã. Ta đã có hộ vệ do tế tự Viêm Nha Bộ phái theo hộ vệ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì nguy hiểm cả. Theo như ta biết thì bí thuật đồ đằng của Man tộc không hề dễ luyện thành, nếu ở lại nơi đâu thì còn có thể thỉnh giáo chút ít từ tế tự của Viêm Nha Bộ, nếu như rời khỏi Thánh Tuyết Cung thì chỉ sợ cũng không còn cơ hội để hỏi ai cả.” Hỏa Vũ Công Chúa nói.
“Đa tạ công chúa đã suy xét cho tại hạ.” Thạch Mục nghe vậy thì ôm quyền thi lễ với Hỏa Vũ Công Chúa rồi nói.
Hỏa Vũ Công Chúa thản nhiên nở một nụ cười, từ bên hông lấy ra một khối Tử Kim lệnh bài có bảy cạnh lớn cỡ lòng bàn tay, bên trên còn khắc một ít phù văn kỳ dị, một bên có khắc một chữ “Liên” (联), đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục giật mình nhận lấy.
“Đây là Tử Kim Lệnh của liên minh thất tông chúng ta, có thể sử dụng để thuận tiện xuất nhập liên minh thất tông, ngoài ra còn có thể thỉnh cầu viện trợ từ bất kỳ cứ điểm nào của liên minh. Lần này có thể thành công kết minh cùng với Man tộc, công lao của huynh rất lớn, vật này tặng lại cho huynh a, coi như là lời cảm ơn của ta.” Hỏa Vũ Công Chúa nói.
“Cái này sao có thể!” Thạch Mục cả kinh, vội vàng từ chối muốn trả lại lệnh bài.
“Thạch huynh không cần từ chối, vật ấy đối với ta kỳ thực cũng không có tác dụng gì lớn. Lúc trước ta đã hứa với huynh, nhưng cuối cùng vẫn phả để huynh tự mình ra tay, ta cảm thấy rất áy náy, vật này coi như để đền bù tổn thất a.” Hỏa Vũ Công Chúa cười khẽ nói.
Hỏa Vũ Công Chúa đã nói như vậy, Thạch Mục cũng không nên từ chối làm gì nữa, đành phải thu lệnh bài lại.
“Đúng rồi, tên Y Hách tế tự này có oán hận với huynh rất sâu đậm, trước mặt Đại Tế Ti thì hắn sẽ không dám động tay động chân với bí thuật đồ đằng, nhưng đến khi trở lại Nhân tộc thì vẫn phải coi chừng một chút.” Hỏa Vũ Công Chúa hạ giọng nói.
Thạch Mục nhíu mày, chậm rãi gật đầu.
Hiện tại tế tự Viêm Nha Bộ đã chuẩn bị xong biên chế đội ngũ hộ vệ, dẫn theo đội ngũ hơn hai mươi người đi tới.
Đội ngũ này tuy nhân số ít, nhưng đều có thực lực Hậu Thiên Hậu Kỳ trở lên, người lĩnh đội là một thiếu nữ che mặt, ánh mắt hơi lạnh lùng, nhưng khí tức trên người chấn động mãnh liệt, rõ ràng là một vị Thiên Thiên kỳ.
“Vị này chính là Thanh Lang trưởng lão của bổn tộc, từ giờ nàng sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho Hỏa Vũ Công Chúa.” Viêm Nha có chút tự tin nói.
“Làm phiền Thanh Lang trưởng lão rồi.” Hỏa Vũ mỉm cười nói.
Vẻ bang lãnh trong ánh mắt thiếu phụ che mặt biến mất một chút, gật đầu với Hỏa Vũ Công Chúa, đứng im tại chỗ.
“Viêm Nha trưởng lão, có một việc có lẽ cần ngài trợ giúp…” Hỏa Vũ Công Chúa lập tức nói lại sự tình Thạch Mục muốn tu luyện bí thuật đồ đằng nói với Viêm Nha một lần.
“Hỏa Vũ Công Chúa yên tâm, việc này hãy giao cho ta. Thạch Mục tiểu huynh đệ nếu có việc gì cần thì cứ đến tìm ta.” Tế tự Viêm Nha lập tức vỗ ngực đáp ứng.
“Như vậy thì ta yên tâm rồi.” Hỏa Vũ Công Chúa gật đầu nói, quay người lại cùng với đám người thiếu phụ che mặt đi xuống núi.
Trong một gian thạch thất trong cung điện Thanh Nha Bộ.
Thạch Mục vừa mới trở lại gian phòng, đang ngồi xếp bằng trên giường, mặt mũi hung phấn xem xét cốt mảnh màu xanh trong tay, chuẩn bị nghiên cứu kỹ lưỡng.
Cộc cộc cộc!
Một hồi tiếng gõ cửa truyền đến.
Thạch Mục sửng sốt, không lỡ nhìn cốt mảnh trong tay rồi thu lại vào ngực, sau đó đứng dậy đi ra khỏi tẩm thất.
Hắn nhanh chóng mở cửa phòng ra, một thiếu niên Man tộc mặc trường bào tế ti màu trắng đang mỉm cười đứng ở cửa ra vào.
“Tại hạ là tế ti Mạc Trúc của Thánh Tuyết Cung, xin hỏi các hạ có phải là Thạch Mục dũng sĩ của sứ đoàn Nhân tộc không?” Thiếu niên mở miệng hỏi.
“Nguyên lai là Mạc Trúc tế ti, tại hạ chính là Thạch Mục. Mời vào a!” Thạch Mục nghe vậy liền gật đầu nói.
“Không cần, Thạch Mục dũng sĩ, lần này tại hạ đến tìm là vì Đại Tế Ti Đại Nhân muốn triệu kiến ngươi.” Nói xong, Mạc Trúc tò mò đánh giá Thạch Mục một chút.
“Mạc Trúc tế ti, ngươi có biết vì sao Đại Tế Ti triệu kiến tại hạ không?” Thạch Mục trong lòng cả kinh, bất động thanh sắc hỏi lại.
Hiện tại hòa đàm của hai tộc đã kết thúc, hắn cũng chỉ là một hộ vệ bình thường của Hỏa Vũ Công Chúa mà thôi, vì sao Đại Tế Ti lại đột nhiên triệu kiến mình.
“Việc này tại hạ cũng không rõ lắm.” Mạc Trúc lắc đầu nói.
Thạch Mục bất đắc dĩ đành phải mang theo tâm tình lo lắng không yên đi theo Mạc Trúc đến Tuyết Cung.
Một lúc sau, Thạch Mục và Mạc Trúc đã xuất hiện trước một gian thiên điện sâu trong Thánh Tuyết Cung.
“Thạch Mục dũng sĩ, từ đây ta sẽ không được đi tiếp nữa, mời.” Mạc Trúc dừng trước cửa ra vào, dùng tay ra dấu mời.
Thạch Mục hít sâu một hơi, cất bước đi vào trong thiên điện, ánh mắt nhanh chóng đảo qua.
Đây là một gian điện phòng không lớn, bốn cây cột đá vừa thô vừa to chống đỡ toàn bộ không gian, trên mỗi cây cột đá còn treo một ít cây đuốc đầu trâu, ánh lửa lắc lư làm cho cả không gian có chút mờ ảo.
Điện phòng bố trí khá đơn gian, ngoại trừ hai hàng ghế ở giữa cũng không còn gì khác, mà lão thái Đại Tế Ti Tất Lực Cách thì đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế chủ tọa ở phía trên.
“Là Thạch Mục a, tới đây ngồi, không cần khách khí.” Tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của Thạch Mục, thanh âm trầm thấp của Tất Lực Cách đột nhiên vang lên.
“Vâng.” Trong lòng Thạch Mục nhảy dựng lên, vội vàng tiến lên thi lễ, rồi tùy tiện tìm một cái ghế bên trái cung kính ngồi xuống.
“Hôm nay gọi ngươi đến đây, chủ yếu là sự tình ngươi trúng Thi Hồn Chú. Chắc hẳn tiếp theo ngươi đang muốn bắt đầu tìm hiểu bí thuật đồ đằng, cũng bắt tay vào việc phong ấn thú hồn rồi a?” Tất Lực Cách chậm rãi mở mắt nói.
“Đúng vậy, tại hạ đang có ý đó.” Thạch Mục nội tâm khẽ động, thản nhiên trả lời.
"Nếu ngươi tùy tiện dùng phương pháp phong ấn thú hồn mà các dũng sĩ đồ đằng thường sử dụng, chỉ sợ Thi Hồn Chú còn chưa giải trừ đã bị thú hồn phản phệ khiến bản thân gặp cảnh cửu tử nhất sinh." Tất Lực Cách khẽ lắc đầu nói.
"Đại Tế Ti nói ra lời ấy có ý gì?" Thạch Mục chấn động, cả người thiếu