Huyền Giới Chi Môn

Quyển 1 - Chương 213: Linh mạch hoang phế


trước sau

Dịch: nila32

Trên đường tới đây, nhóm người Thạch đã hai ba lần gặp phải bão cát nhưng chưa đợt nào có quy mô lớn như thế này.

“Nhìn qua quy mô của bão cát, chỉ sợ hôm nay phải dừng ở đây. Mọi người chuẩn bị nghỉ lại một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường.” Kim Tiểu Thoa nhìn qua cửa động rồi nói.

Những người khác nghe vậy lập tức lên tiếng đáp ứng rồi tự tìm một chỗ ngồi xuống. Thạch Mục nhìn thạch động trước mặt. Dấu vết để lại cho thấy nơi đây là do con người tạo ra, hơn nữa bên trong tối om nhìn không thấy điểm tận cùng, chẳng biết thông đến nơi nào. Hắn không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Nơi đây dường như là một quặng mỏ. Không chỉ tại đây, nhiều nơi ven đường cũng phát hiện những đường hầm giống như vậy. Dựa vào vết tích lưu lại, đường hầm này có vẻ đã bị vứt bỏ ít nhất mấy trăm năm. Những người khác cũng mang ánh mắt tò mò đánh giá sơn động trước mặt.

“Nơi này là một quặng mỏ Linh Thạch vứt đi, đi tiếp về trước sẽ còn thấy nhiều quặng mỏ giống vậy.” Kim Tiểu Thoa nhìn thấy vẻ mặt của mọi người bèn lên tiếng giải thích.

“Quặng mỏ Linh Thạch!” Thạch Mục hơi ngẩn ra.

Hắn từng xem qua một ít điển tịch của người Man tại nội cung Thánh Tuyết Man tộc nên biết được Hoang Nguyên Man tộc ẩn chứa số lượng kim loại đa dạng phong phú nhưng từng nghe nói bọn họ lại thừa thãi Linh thạch. Nếu như Man tộc có nhiều Linh Thạch như vậy tại sao lại rơi vào tình trạng cằn cỗi như ngày hôm nay.

“Lại có việc này?” Ba người Mạc Ninh cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Những chuyện này được ghi chép lại bên trong một ít điển tịch bí mật của tông môn, chỉ có chư vị Trưởng lão mới có thể tìm đọc, các ngươi chưa từng nghe qua cũng không có gì lạ.” Kim Tiểu Thoa nói.

“Dựa theo nội dung mà sử ký tông môn ghi lại, vài ngàn năm trước, Hoang Nguyên Man tộc từng là mảnh đất vô cùng trù phú với hằng hà sa số các loại Linh Thạch Ngũ Hành. Ngay đến các đại tông môn nơi trung tâm đại lục cũng phái người đến đây khai thác. Về sau, Linh Thạch dần dần bị đào hết, đất đai cũng dần mất đi độ màu mỡ rồi trở nên hoang vu như lúc này.” Kim Tiểu Thoa tiếp tục nói.

Đám người Thạch Mục nghe vậy, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu. Họ Thạch không khỏi nhớ tới cảnh tượng bên trong Dũng Sĩ Chi Môn tại Man tộc, nội tâm có chút cảm thán. Hoang Nguyên Man tộc vài ngàn năm trước đoán chừng cũng giống bên trong cấm địa, cỏ cây phồn thịnh, sơn thủy xanh ngắt. Nhưng nghìn năm thoáng qua, biển cả cũng biến thành ruộng dâu. Tuy nói bọn họ đều đã tu luyện thành công nhưng cũng chỉ xem như thường nhân sống nhiều hơn vài trăm năm mà thôi, so với Thiên Địa thật sự quá mức nhỏ bé. Bên ngoài cát bụi gào thét, tâm tình mọi người đều có chút sa sút.

Hồ nhạn hề ai ai,

Khương quản hề du du,

Thiên thì đỗi hề uy linh nộ,

Nghiêm sát tẫn hề khí nguyên dã.

Thành ký dũng hề hựu dĩ vũ,

Chung cương cường hề bất khả lăng.

Thân ký tử hề thần dĩ linh,

Tử hồn phách hề vi quỷ hùng.

Đại địa tiêu sắt hề kỷ đa sầu,

Cố viên bất tái hề thú lâu không.

Bạch Thủy Tú vốn đang ngồi yên đột nhiên nhẹ nhàng cất lên tiếng ca. Giọng hát tuy rằng uyển chuyển nhưng lại lộ ra ý cảnh nhân sinh vô thường, đại đạo vô tình. Mọi người bị tiếng ca cảm nhiễm, trước sau cất tiếng phụ họa. Chỉ có Kim Tiểu Thoa kinh ngạc nhìn ra bên ngoài sơn động, không biết suy nghĩ cái gì. Sau khi hát xong, mấy người nhìn nhau cười cười. Không khí trong sơn động theo đó sống động thêm vài phần.

“Hắc hắc, không nghĩ tới Bạch sư muội không chỉ thuật pháp cao tuyệt mà tiếng ca cũng êm tai như vậy. Đây vẫn là lần đầu tiên ta được nghe Bạch sư muội ngâm ca.” Tiền Hùng cười hắc hắc, tán dương.

“Tiền sư huynh nói đùa. Đây bất quá chỉ là khúc hát nơi quê nhà của ta. Ban nãy tức cảnh sinh tình nên mới không tự chủ ngân nga vài câu.” Bạch Thủy Tú cười một tiếng rồi nói.

“Thì ra là thế, nói đến ta vẫn không biết quê quán của Bạch sư muội ở đâu?” Tiền Hùng khẽ động thân thể, nhích tới gần Bạch Thủy Tú thêm một chút.

Hai người nhẹ giọng trò chuyện. Tiền Hùng thoạt nhìn thô lỗ nhưng lại rất biết nói chuyện. Tán hươu tán vượn một hồi, chỉ chốt lát Bạch Thủy Tú đã bị chọc cười khanh khách, run hết cả người. Mạc Ninh nhìn thấy bọn họ như vậy, có vẻ không vui bèn quay đầu sang nơi khác. Thạch Mục quan sát thần sắc của ba người, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, sau đó đứng dậy tiến vào sâu trong quặng mỏ, cách xa bọn họ một tí, khoanh chân ngồi xuống. Thải nhi ngồi xổm trên vai của hắn, híp mắt giống như đã ngủ.
Sắc trời bên ngoài rất nhanh đã hoàn toàn tối đen. Tiền Hùng cùng Bạch Thủy Tú cũng thôi nói chuyện phiếm để tự tìm địa phương nghỉ ngơi. Thời gian chậm rãi trôi qua, sơn động đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng vang vọng.

Thạch Mục đang ngồi khoanh chân chợt mở mắt, trong đầu hiện ra một cảnh tượng. Một nơi rộng lớn sau lưng, dòng sông nham thạch cực nóng đỏ bừng chậm rãi chảy qua. Nham thạch nóng chảy thỉnh thoảng lại có bóng khí thoát ra. Thế nhưng bên trong lại có cá đỏ bơi qua bơi lại.

“Thạch Đầu, nhanh tới đây, sâu trong quặng mỏ có thứ tốt!” Giọng nói của Anh Vũ vang vọng trong đầu Thạch Mục.

Họ Thạch nhướng mày, ánh mắt nhìn quanh. Tuy rằng nơi đây đưa tay không thấy được năm ngón, tối đen như mực nhưng mà không hề ảnh hướng đến hắn chút nào. Đám người Kim Tiểu Thoa, Mạc Minh lúc này hoặc ngủ hoặc đã ngồi xuống nhập định. Hắn lặng lẽ đứng dậy, lẳng lặng tiến sâu vào quặng mỏ. Khi thân ảnh Thạch Mục hoàn toàn biến mất, Kim Tiểu Thoa đang dựa lưng vào thạch bích cũng chợt mở mắt. Sau khi nhìn thoáng qua phương hướng họ Thạch vừa đi, đôi mắt dịu dàng hiện lên một tia dị sắc tiếp đó nàng đứng dậy, lặng lẽ đi theo.

Khi cách xa chỗ nghỉ ngơi của mọi ngươi, Thạch Mục lập tức bước nhanh hơn. Chiều sâu của quặng mỏ này vượt quá dự liệu của hắn. Đi hơn một phút đồng hồ mà vẫn không thấy điểm cuối đâu cả. Càng tiến về trước, lối đi càng hướng xuống lòng đất. Mặt đường cũng dần hẹp lại. Cũng may đây là lối đi duy nhất nên không cần lo nhầm đường. Càng đi xuống, nhiệt độ càng lúc càng cao. Cái này cũng khó trách, thông đạo này nối liền một vùng nham thạch nóng chảy dưới mặt đất. Thạch Mục đi thêm nửa khắc đồng hồ, thông đạo phía

trước đã bị một đống đá lớn chắn ngang, chỉ có một lỗ hổng không lớn, bên trong mơ hồ lộ ra quang mang đỏ thẫm. Hiển nhiên Thải nhi đã từ chỗ này xuyên qua. Những thứ này tự nhiên không thể ngăn cản Thạch Mục. Hắn khều nhẹ hai tay, từng khối cự thạch liền bị dẹp qua một cách nhẹ nhàng để lộ một lối ra vào. Thạch Mục tiến vào nham động, sóng nhiệt cực nóng lập tức đập vào mặt. Dường như mỗi nhịp hô hấp đều đưa khí nóng vào trong cơ thể.

“Thạch Đầu, sao giờ mới đến!” Thải nhi từ bên bay tới, đậu lên bả vai Thạch Mục rồi hét lên có vẻ không kiên nhẫn.

Thạch Mục không trả lời. Dựa vào thể chất của hắn hiện tại, đứng ở đây cũng có cảm giác nóng bức không chịu nổi. Tâm niệm vừa động, họ Thạch vận chuyển Xích Viên Hỏa Kinh, hút lấy từng cỗ nhiệt lực trong cơ thể. Lúc này, cảm giác nóng bức lập tức biến mất không chút tăm tích. Thạch Mục cảm thấy vui vẻ. Hút lấy nhiệt khí nham thạch nơi đây khiến khí phôi bên trong đan điền của hắn có chút rục rịch.

“Cạc cạc, nơi đây quá nóng, Thải nhi cũng có chút không chịu được, ngươi hãy hút lấy đám nhiệt khí kia đi, như vậy sẽ mát mau hơn!” Thải nhi phẩy phẩy cánh, kêu lên.

“Thải nhi, thứ tốt mà ngươi tìm thấy là đồ vật gì vậy?” Thạch Mục không để ý đến lời nói nhảm của Thải nhi mà hỏi.

“Thực không có ánh mắt, uổng cho danh xưng đệ nhất đệ tử chân truyền Hắc Ma Môn của ngươi.” Anh Vũ lườm nguýt Thạch Mục rồi nói.

Họ Thạch trừng mắt liếc lại một cái.

“Được rồi được rồi, ta nói là được chứ gì. Có thấy bầy cá đang bơi trong nham thạch kia không? Chúng là Linh vật sinh ra từ Hỏa nguyên tinh do nham thạch nóng chảy nghìn năm tích cóp hội tụ cùng với sát khí trong lòng đất.” Anh Vũ rụt cổ, giọng nói mang theo vài phần tự đắc.

“Hỏa nguyên tinh…” Thạch Mục nhướng mày, ánh mắt sáng lên.

Theo hắn biết, Hỏa nguyên tinh là kỳ vật mà mọi thuật sĩ thuộc tính Hỏa cùng võ giả tu luyện công pháp hệ Hỏa mơ ước, vón chỉ tồn tại bên trong Linh Thạch thượng phẩm trở lên.

“Đừng nói nhiều như vậy, Thạch Đầu, trước tiên bắt lấy cho ta một con Hỏa Ngư.” Anh Vũ có chút lo lắng nói ra.

“Ngươi cũng có thể hấp thu Hỏa nguyên tinh?” Thạch Mục có chút kinh ngạc.

“Đương nhiên, đừng nhìn ta như vậy, Thải Nhi cũng là Linh thú thuộc tính Hỏa, so với Chu Tước, Phượng Hoàn kỳ thật cũng không khác lắm…” Anh Vũ mặt không đỏ tim không nhảy nói khoác.

Thạch Mục không để ý đến màn tự biên tự diễn của Anh Vũ, trong miệng tụng niệm chú ngữ, cánh tay vung khẽ. Một sợi xích màu trắng bắn ra từ tay hắn. Đúng là pháp thuật Khí Hoàn Thung. Xiềng xích màu trắng như thiểm điện lao vào bên trong nham thạch nóng chảy. Bạch quang lóe lên, đuổi tới một con cá đang bơi gần đó. Anh Vũ phát ra một tiếng hoan hô. Đôi tay Thạch Mục nổi lên một hồi hồng quang, một tay nắm lấy Hỏa Ngư. Hắn không để ý đến Anh Vũ đang bất mãn thét lên, cẩn thận đánh giá con cá trong tay rồi chợt nhíu mày.

Thân cá có màu đỏ thẫm, hình thể hơi mờ, nắm trong tay lại có cảm giác nhẹ như lông hồng Nhìn thêm một lúc, hắn liền vung tay ném cho Anh Vũ. Thải Nhi há miệng đớp lấy Hỏa Ngư, ngang cổ nuốt xuống, trên người lập tức hiện ra một hồng quang nhàn nhạt. Màu sắc lông vũ toàn thân tựa hồ nhiều hơn một màu lửa đỏ.

Sau khi ném cho Anh Vũ một con Hỏa Ngư, Thạch Mục lập tức bắt lấy một con cho mình. Hắn nhanh chóng vận chuyển Xích Viên Hỏa Kinh, ánh sáng màu đỏ trong tay đại phóng, bọc lấy Hỏa Ngư. Hỏa Ngư liên tục giãy giụa nhưng căn bản không cách nào tránh thoát. Sau một lát, thân thể kêu lên “Lách cách” rồi lập tức vỡ vụn, biến thành khí nóng đỏ thẫm bị Thạch Mục hút vào cơ thể. Nhãn tình của hắn sáng lên. Khi hỏa khí nhập vào cơ thể, họ Thạch liền thúc giục Xích Viên Hỏa Kinh khiến nó nhanh chóng dung nhập vào khí phôi bên trong đan điền. Thạch Mục âm thầm đại hỉ. Không nghĩ tới chỉ một Hỏa Ngư do Hỏa Nguyên Tinh biến ảo lại có tác dụng ngang với nửa tháng khổ tu của hắn.

“Thạch Đầu, đừng chỉ chiếm lấy chỗ tốt cho mình. Nơi này là đại gia ta phát hiện ra trước, bắt lấy cho ta vài con Hỏa Ngư nữa đi.” Thải nhi kêu lên.

Thạch Mục liến mắt nhìn sang. Xiềng xích màu trắng lần nữa bay ra, cuốn lấy vài con Hỏa Ngư, ném cho Anh Vũ từ từ thưởng thức. Xiềng xích màu trắng tiếp tục đâm vào bên trong nham thạch nóng chảy, bắt lấy một con Hỏa Ngư dài hẹp. Số lương Hỏa Ngư bên trong nham thạch nóng chảy không ít thế nhưng động tác của hắn lại rất nhẹ nhàng, không làm kinh động những con còn lại.

Thạch Mục dứt khoát khoanh chân ngồi xuống mặt đất, thục giục Xích Viên Hỏa Kinh luyện hóa những con Hỏa Ngư này. Từng đạo hỏa khí đỏ thẫm bay vào cơ thể Thạch Mục, dung nhập khí phôi bên trong đan điền của hắn. Khí phôi càng ngày càng lớn. Ngoại hình tự dạng bầu dục dần dần trở nên tròn trịa giống như một quả cầu lửa chuyển động một cách chậm rãi, tỏa ra chấn động Pháp lực vô cùng mạnh mẽ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện