Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 226: Thăng Tiên Đấu Giá Hội


trước sau

Dịch: Yukihana116490

Hơn một tháng sau.

Lúc này đang giữa trưa, mặt trời ngay trên đỉnh đầu, bầu trời trong vắt, vạn dặm không mây. Một quan đạo bề ngang hơn một trượng, chạy xuyên qua một mảnh rừng cây có diện tích chừng mấy chục mẫu. Hai hàng cây ven đường cành lá xum xuê, rủ xuống bóng râm mát. Một chiếc xe ngựa xa hoa do hai con tuấn mã màu trắng kéo đang đỗ tại bìa rừng bên trái, mã phu mặc bộ y phục xám đang cho hai con ngựa ăn cỏ khô cùng uống nước. Chung quanh xe ngựa có hơn hai mươi người, hoặc đứng hoặc ngồi, ẩn ẩn có ý vây quanh, bảo vệ xe ngựa vào bên trong. Trong ánh mắt bọn hắn tràn đầy vẻ cảnh giác. Trên người những người này phần lớn đều mang theo vết máu, nhưng miệng vết thương đã được băng bó. Lúc này bọn họ cứ hai ba người lại tụ thành một nhóm, vừa ăn lương khô vừa ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.

Dưới một cây đại thụ cách xe ngựa không xa, một thanh niên áo đen thân hình cao lớn, đang khoanh hai tay trước ngực. Hắn ngả lưng dựa người vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần, sau lưng đeo hai thanh binh khí dài bắt chéo nhau, được bọc kín bằng vải đen.

Thanh niên chính là Thạch Mục. Nhưng đầu vai hắn lúc này trống rỗng, Anh Vũ Thải Nhi không biết chạy đi đâu. Đúng vào lúc này, một nam tử mặt mày tuấn lãng độ hơn ba mươi tuổi, từ dưới một thân cây khác, đi tới chỗ Thạch Mục. Người này mặc một thân trường bào màu xanh, mày kiếm mắt sáng, trên trán quấn một cái đai vải màu bạc, một đầu tóc dài trơn bóng, đỏ như máu rủ xuống, tuỳ ý xoã tung ở sau lưng. Rất có vài phần phong thái bay bổng của mỹ nam tử.

"Liễu huynh, ngươi biết chúng ta còn cách thành Thiên Ngu bao xa không?" Thạch Mục nghe được tiếng bước chân, mở hai mắt ra, hỏi.

"Chắc còn khoảng một tháng nữa là đến."

Nam tử tuấn lãng nói, đi đến một thân cây cách không xa Thạch Mục, cũng tựa lên đó, hỏi:

"Đúng rồi, Thạch huynh tuổi còn trẻ như vậy đã có tu vi Tiên Thiên, lần này đến thành Thiên Ngu chắc cũng là để tham gia Đại điển Thăng Tiên đúng không?"

"Liễu huynh nói đùa, tại hạ nào có Tiên duyên như vậy. Chẳng qua là đến du lịch một phen, có thêm kiến thức thôi." Thạch Mục lắc đầu.

"Vậy xem ra Thạch huynh cũng giống tại hạ, vì Thăng Tiên Đấu Giá Hội mà đến rồi." Liễu Ngạn nói.

"Thăng Tiên Đấu Giá Hội?" Thạch Mục sững sờ.

"Ồ, chẳng lẽ Thạch huynh không biết việc này sao?"

"Xin lắng tai nghe."

"Kỳ thật đây cũng không coi là bí mật gì. Mỗi một kỳ Thăng Tiên Đại điển đều sẽ tụ tập hơn phân nửa đệ tử thiên tài của toàn bộ Đại lục Đông Châu đến tham gia, ngoài ra cũng có không ít người chạy đến quan sát. Điều này khiến cho Đô thành Thiên Ngu, cứ mỗi ba mươi năm một lần, lại trở nên náo nhiệt phi thường. Thương hội Thiên Ngô, với tư cách là thương hội đệ nhất Vương triều Lục Sơn, liền nhân cơ hội này tổ chức một tràng Thăng Tiên Đấu Giá Hội, quy mô rất long trọng. Thời gian tổ chức nằm ở nửa năm trước khi Đại điển Thăng Tiên diễn ra. Nghe nói ở trong đó, ngươi muốn mua vật gì cũng có. Đáng tiếc tràng Thăng Tiên Đấu Giá Hội này chỉ thu Linh Thạch, không thu ngân lượng ngân phiếu." Nam tử tuấn lãng cười nói.

"Thì ra là thế, đa tạ Liễu huynh đã cho biết." Thạch Mục nghe nam tử tuấn lãng nói xong, trong nội tâm cũng có chút ý động.

Hắn còn muốn hỏi thêm gì đó, thì đúng lúc này, xe ngựa xa hoa bên kia bỗng truyền đến động tĩnh. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa xe ngựa đã mở ra, một tiểu nam hài mặc áo quần hoa lệ, tuổi chừng mười hai mười ba từ trên xe đi xuống, sau đó dưới sự dìu đỡ của một người trung niên có tướng mạo uy nghiêm, đi tới chỗ hai người Thạch Mục. Khí tức trên người trung niên mênh mông, không ngờ cũng là một gã võ giả Tiên Thiên, đồng thời cũng là thủ lĩnh của đoàn xe này. So với gã, thì tiểu nam hài nhỏ yếu hơn rất nhiều. Chẳng những thân hình gầy yếu mà sắc mặt cũng nhợt nhạt, thần sắc thoạt nhìn có chút ngại ngùng, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hàm một tia quật cường.

Thạch Mục cùng nam tử tuấn lãng thấy thế, dựng thẳng người dậy.

"Hai vị nghĩa sĩ, Hồng thiếu gia của chúng ta cố ý đích thân đến để nói lời cảm tạ hai vị!" Trung niên nhân uy nghiêm dìu lấy vị thiếu niên đi đến trước mặt hai người Thạch Mục, sau đó nói ra, giọng nói như chuông đồng, trung khí mười phần.

Hai người Thạch Mục khẽ giật mình, không khỏi nhìn tiểu nam hài thêm vài cái. Lại nói, đây là lần đầu tiên hai người thấy người ở trên xe ngựa.

"Ngày trước đoàn xe bị tập kích, đa tạ hai vị ân công đã rút đao tương trợ, cứu Hồng nhi một mạng. Hai vị ân công, xin nhận một bái của Hồng nhi." Tiểu nam hài gầy yếu cố ý tránh khỏi sự dìu đỡ của trung niên nhân, kiên trì hành đại lễ với Thạch Mục cùng nam tử tuấn lãng.

"Hồng công tử nói gì vậy, ngày đó có duyên gặp gỡ, cũng là duyên phận của chúng ta." Tay phải của nam tử tuấn lãng khẽ nâng, liền đỡ tiểu nam hài gầy yếu dậy, khẽ mỉm cười nói.

"Tiện tay mà thôi, Hồng công tử không cần phải như vậy." Thạch Mục đồng dạng mỉm cười.

Sau khi lại nói xong hai câu cảm kích, thể lực của tiểu nam hài dường như có chút chống đỡ không nổi, dưới sự dìu đỡ của trung niên nhân uy nghiêm, lại lần nữa trở về trong xe.

"Chứng kiến vị Hồng công tử này, làm tại hạ không nhịn được nghĩ tới chính mình khi còn bé." Tiểu nam hài đi rồi, nam tử tuấn lãng mới thì thào nói một tiếng.

Nghe xong lời ấy, Thạch Mục không khỏi cao thấp đánh giá lại vị này một phen. Hắn thật sự nghĩ không ra, vị mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng này lại có chút nào giống với tiểu nam hài gầy yếu đến đi đường cũng cần người đỡ kia. Lại nói, việc nam tử tuấn lãng gặp được đám người tiểu nam hài quả thực là một chuyện tình cờ.

Ngay tại một ngày trước, lúc hắn đi ngang qua một thung lũng chật hẹp, gập ghềnh, thì bắt gặp đoàn xe của tiểu nam hài. Lúc ấy đoàn xe đang bị hơn hai mươi kẻ áo đen che mặt tập kích. Trong hơn hai mươi người đó, vậy mà có tới bốn cường giả Tiên Thiên, tu vi của đám còn lại cũng đều từ Hậu Thiên hậu kỳ trở lên. Trung niên nhân quát lớn, báo ra bọn họ là người rất có thân phận trong thành Thiên Ngu, hòng doạ lui kẻ địch. Nhưng đám người áo đen che mặt vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tấn công càng thêm ác liệt, mục tiêu dường như là cỗ xe ngựa kia.

Trung niên nhân uy nghiêm mang theo thủ hạ liều chết ngăn cản, tuy thực lực của hắn mạnh mẽ, nhưng đoàn xe rõ ràng đang ở thế hạ phong. Ngay tại lúc mành chuông treo sợi tóc, thì gã nam tử tuấn lãng không biết từ đâu lách mình hiện ra, không nói hai lời gia nhập vào cuộc chiến, giúp đỡ đoàn xe. Gã quấn lấy một tên cường giả Tiên Thiên, làm thế cục lập tức trì hoãn lại. Sau khi do dự một chút, Thạch Mục phóng Thải Nhi bay đi, chính mình cũng xách đao

nhảy vào vòng chiến, cuốn lấy một tên cường giả Tên Thiên của phe áo đen.

Đã có Thạch Mục cùng nam tử tuấn lãng gia nhập, chiến cuộc rất nhanh nghiêng về một phía. Đoàn xe chiếm được thượng phong, đột kích Hắc y nhân che mặt. Sau khi chết mất vài tên võ giả Hậu Thiên, bọn chúng rốt cuộc rút lui. Sau đó trung niên nhân uy nghiêm đưa ra thỉnh cầu, mời hai người Thạch Mục cùng nam tử tuấn lãng làm hộ vệ, hộ tống đoàn xe bọn họ đến thành Thiên Ngu, cũng hứa trả thù lao phong phú.

Nam tử tuấn lãng thấy thế mới bảo mục tiêu của mình cũng là thành Thiên Ngu, không nói hai lời lập tức đồng ý. Thạch Mục suy nghĩ một chút, cũng không cự tuyệt. Từ đó Thạch Mục liền trở thành một thành viên trong đội xe, sau đó cũng biết nam tử tuấn lãng kia gọi là Liễu Ngạn.

Nhưng vào lúc này, một tràng tiếng ầm ỹ, kéo Thạch Mục từ trong hồi ức trở về thực tế. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra đoàn xe đã chỉnh trang xong, chuẩn bị một lần nữa xuất phát.

. . .

Vào một đêm mấy ngày sau, mây đen che nguyệt, trời đất hoàn toàn chìm vào bóng đêm yên tĩnh.

Xe ngựa xa hoa đỗ lại ven một cánh đồng rộng, mười cái lều lớn nhỏ không đều phân bố chung quanh, như chúng tinh củng nguyệt vây xe ngựa vào chính giữa. Lúc này ngoại trừ hai gã gác đêm, người của đoàn xe hầu như đều đã chìm vào giấc ngủ say.

Nhưng vào lúc này, trong một cái lều tầm thường sát cạnh đoàn xe, Thạch Mục trở mình ngồi dậy, vén lều, không một tiếng động lách mình ra ngoài.

Một khắc sau, hắn xuất hiện ở một chỗ bên cạnh bờ sông. Lúc này mây nhoà trăng tỏ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên mặt hắn. Thân hình họ Thạch như điện, nhanh chóng tìm tòi, điều tra chung quanh bờ sông hết một lần, hết thảy đều không có gì dị thường. Lúc này hắn mới yên tâm đứng ở đất trống trên bờ sông, hai tay bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm.

Từ lần trước, sau khi dùng đoá hoa tươi đổi đi đoá lục hoa kia, Yên La liền một mực không thèm để ý triệu hoán của hắn, điều này làm cho Thạch Mục có chút phiền muộn. Lần này, tiếng chú ngữ vang lên không lâu, chỗ không xa trước người hắn liền toát ra một đoàn hắc khí.

Thạch Mục đại hỉ, đây chính là biểu hiện của việc Yên La sắp được triệu hoán đi ra. Xem ra Yên La rút cuộc chịu tha thứ cho mình rồi. Rất nhanh, một thân ảnh Khô lâu, tay cầm Cốt Thương từ trong sương mù màu đen hiện ra, thân hình nó khẽ động, bước ra ngoài.

Nhưng trong nháy mắt, một màn ngoài dự đoán của mọi người đã xảy ra!

Thân hình Yên La nhoáng lên một cái, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ không thấy gì nữa. Không đợi Thạch Mục kịp phản ứng, ven rừng cây cách đó không xa đột nhiên lóe lên hắc khí, Yên La lăng không hiện ra, bên trên Cốt Thương chảy xuôi ánh sáng trắng, hóa thành một đạo thương ảnh trắng mông mông, đột nhiên đâm về một chỗ trong bụi cây.

Một đạo kiếm quang màu bạc từ trong bụi cây kịp thời bắn ra, vừa vặn ngăn lại công kích của Yên La.

"Keng" một tiếng vang thật lớn!

Hai loại hào quang trắng, bạc loé lên rồi tắt ngúm, thân hình Yên La thoáng dừng lại một chút.

"Thạch huynh, là ta!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đồng thời một bóng người màu trắng từ trong bụi cây nhảy ra nhanh như chớp, bóng người chớp động vài cái, đã cách Thạch Mục không xa. Đúng lúc này, bên cạnh bóng người chợt lóe lên một đạo hắc khí. Một cây trường thương bằng xương màu trắng, mang theo hơn mười đạo tàn ảnh đâm ra, tiếng đâm xé gió, sắc nhọn như tiếng cười của lệ quỷ, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc. Thân hình của bóng người màu trắng rất linh động, chỉ lung lay vào cái đã tránh được hết mọi công kích của Yên La, sau đó thân hình lại nhoáng lên, xuất hiện ở trước mặt Thạch Mục.

Yên la vừa hiện thân, bạch quang trên người loé lên, đang muốn truy kích tiếp thì Thạch Mục vội vàng dùng thần thức phát ra một đạo mệnh lệnh, ngăn nó lại. Yên La nhìn bóng người màu trắng đứng ở trước mặt Thạch Mục, Hồn hoả trong mắt lập loè một lúc, rồi lập tức chuyển thân mình, hắc khí quanh thân khẽ cuộn lên, lại lần nữa đột ngột biến mất không thấy.

Thạch Mục thấy thế, trong nội tâm cười khổ một tiếng, nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền dừng tại trên người Liễu Ngạn trước mặt, hỏi:

"Liễu huynh, chẳng lẽ ngươi ở đây là đang theo dõi tại hạ sao?"

"Thạch huynh chớ nên hiểu lầm, tại hạ buổi tối ngủ không được, liền đi ra bờ sông lòng vòng hít thở không khí. Không nghĩ tới lại tình cờ gặp Thạch huynh ở đây, đang tính tiến lên chào hỏi, nào biết Linh sủng của Thạch huynh lại lợi hại như vậy, tại hạ suýt nữa thì ăn quả đắng rồi." Liễu Ngạn lắc đầu, nói.

"Thì ra là thế." Thạch Mục nói.

"Ha ha, không nghĩ tới tu vi Võ Đạo của Thạch huynh vốn đã chẳng kém, lại còn là một gã Hồn Sư. Lại nói, tại hạ cũng có mấy gã bằng hữu Hồn Sư đó. Về sau nếu có cơ hội, ta sẽ giới thiệu các ngươi với nhau, có gì thì trao đổi tâm đắc tu luyện một phen. Theo ta được biết, Hồn Sư thế nhưng thập phần hiếm có đấy." Liễu Ngạn cười nói.

"Thạch huynh yên tâm, việc này tại hạ sẽ giữ bí mật cho ngươi." Không chờ Thạch Mục mở miệng, Liễu Ngạn đột nhiên nháy nháy con mắt với Thạch Mục, hạ giọng nói ra.

Dường như cũng nhìn ra Thạch Mục không có tâm tình nói chuyện phiếm, Liễu Ngạn lập tức tìm lý do, cáo từ rời đi. Thạch Mục đứng ở chỗ này, dõi theo bóng lưng đang từ từ biến mất của Liễu Ngạn, trên mặt lộ vẻ suy tư.

(Trong truyện của Vong, thằng nào đẹp trai thì thằng đó là kẻ xấu hết à=)))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện