Đêm khuya ba ngày sau, trong khách sạn.
Thạch Mục để hai tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, bộ dáng có chút bất an. Mấy ngày nay, hắn từng nhiều lần tiến đến phân giáo của tiên phái Thông Thiên tại thành Tây để gặp Tây Môn Tuyết nhưng đều trở về công cốc. Đệ tử canh gác căn bản không báo vào trong. Hơn nữa lực lượng thủ vệ so với khi tổ chức đại hội Nghênh Tiên còn muốn nghiêm mật hơn vài phần, khiến ý định lẻn vào của hắn không thể thực hiện.
Cốc cốc!
Cửa phòng đột nhiên truyền đến một hồi gõ cửa.
“Kim sư tỷ!” Thạch Mục mở cửa, lập tức khẽ giật mình.
Người tới mày phượng mắt đen, da thịt trắng nõn dị thường, áo bào màu vàng trên người tôn lên đường cong đầy đặn của cơ thể khiến người ta tim đập liên hồi, không phải Kim Tiểu Thoa còn có thể là ai?
“Kim tỷ tỷ, ngươi càng ngày càng đẹp!” Nhưng vào lúc này, Thải nhi chẳng biết từ lúc nào đáp xuống đầu vai Kim Tiểu Thoa.
“Tiểu tử nịnh hót!” Kim Tiểu Thoa đứng yên trước cửa ra vào, cười với Anh Vũ một tiếng rồi lấy ra vài quả hạch.
“Vẫn là Kim tỷ tỷ tốt, không giống Thạch Đầu, keo kiệt chết người.” Anh Vũ hai mắt sáng ngời, nhanh chóng ăn hết đống hạch được cho.
“Thạch sư đệ, ngươi có thể trốn thoát khỏi tay Trát Cổ, quả nhiên không khiến ta phải thất vọng.” Kim Tiểu Thoa đánh giá Thạch Mục một chút rồi nói.
“Nếu như không phải có chút vận khí, chỉ sợ đã không gặp lại sư tỷ. Sư tỷ tới tìm ta, chẳng lẽ…” Thạch Mục thấy Kim Tiểu Thoa không có ý định vào phòng liền nghĩ tới điều gì đó.
“Đương nhiên.” Kim Tiểu Thoa nói.
“Nàng ở nơi nào?” Thạch Mục tiến lên rồi hỏi.
“Nếu như ngươi muốn gặp nàng, lập tức theo ta.” Kim Tiểu Thoa mím môi, quay người rời khỏi khách sạn.
“Lập tức cùng ta… Ài ôi!” Thải Nhi vừa định la lên liền bị Kim Tiểu Thoa búng một phát vào đầu liền thành thật ngậm mồm lại.
Thạch Mục theo sát phía sau Kim Tiểu Thoa. Hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, đi về một hướng trong thành. Không bao lâu, cả hai đến trước phân giáo của Tiên Giáo tại thành Tây. Tám gã đệ tử mặc đạo phục màu lam đang canh giữ ở chân núi, chung quanh thỉnh thoảng còn có người tuần tra.
Kim Tiểu Thoa tiến lên thương lượng gì đó với một gã đệ tử canh gác. Rất nhanh sau đó, một gã đệ tử lập tức chạy lên núi. Sau thời gian chừng một nén hương, gã đệ tử kia chạy ra, nhẹ gật đầu với Kim Tiểu Thoa. Nàng ta thấy vậy liền cùng Thạch Mục vội vàng vào trong. Lần này không còn ai ngăn trở. Vừa vào cửa, Kim Tiểu Thoa liền quen thuộc đi trước dẫn đường, vượt qua vài khu nhà để tới một tiểu viện có chút tinh xảo. Nàng không chút do tới trước cửa viện rồi mới ngừng lại. Cửa viện lúc này đã mở ra.
“Ta sẽ không tiến vào, ngươi đừng quên ước định của chúng ta.” Kim Tiểu Thoa do dự một chút rồi nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, nhìn qua Thải nhi đang đậu trên đầu vai Kim Tiểu Thoa một cái sau đó một mình tiến vào bên trong. Hắn nhanh chóng phát hiện một gian phòng đối diện cửa viện sáng đèn bèn đi tới, vào đến nơi mới phát hiện đây là phòng tiếp khách.
Trên vách tường có khảm từng viên Dạ Quang Thạch lớn cỡ trứng gà phát ra ánh sáng nhu hòa chiếu sáng căn phòng. Toàn bộ phòng khách, trừ lối đi bên phải, chỉ bố trí một chiếc bàn gỗ hình tròn màu nâu ở giữa. Mặt bàn lại đặt bộ đồ uống trà trắng noãn. Bốn chiếc ghế nâu điêu khắc tinh xảo đặt xung quanh bàn. Ngoài ra không còn thứ gì khác.
“Hôm nay tỷ tỷ mang gì thú vị đến cho ta?” Nhưng vào lúc này, thông đạo xa xa truyền đến giọng nói dễ nghe của Tây Môn Tuyết.
Thạch Mục có chút kích động quay người nhìn về phía thông đạo. Rất nhanh, Tây Môn Tuyết vận y phục trắng từ đó đi ra. Bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon gọn, má ngưng tân lệ, mũi dính ngỗng mỡ, mái tóc dài đen nhánh giống như thác nước chảy đến thắt lưng. Ánh sáng nhu hòa trong phòng khiến đôi mắt nàng như hai vì sao lấp lánh. Nàng vừa bước vào phòng, bước chân dừng lại nhìn về phía Thạch Mục. Sau một thoáng kinh ngạc, ánh mắt hiện vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng.
“Thạch Mục, sao lại là ngươi? Nhanh ngồi đi, Kim sư tỷ đâu?”
Tây Môn Tuyết nói xong đi đến trước bàn, thuần thục lấy ra hai chén trè, sau đó rót nước từ trong ấm ra.
“Là ta nhờ cậy Kim sư tỷ dẫn mình đến đây gặp nàng.” Thạch Mục chăm chú nhìn theo bóng hình bận rộn của Tây Môn Tuyết rồi nói.
“Đứng đấy làm gì, ngồi đi. Đây là trà ta tự tay pha, ngươi nếm thử xem.” Tây Môn Tuyết rót cho Thạch Mục một chén trà xanh.
“Thơm mát ngọt ngào, gắn bó lưu phương, trà ngon.” Thạch Mục tiếp nhận chén trà, theo lời ngồi xuống, nhẹ nhàng nhấp một cái rồi khen.
“Trà Bích Thấm này là đặc sản của núi Vạn Lung, vốn được chuẩn bị cho Kim sư tỷ. Thật không nghĩ tới, Võ Đồ nho nhỏ năm đó sau vài năm không gặp đã thật sự ngưng thành Khí Phủ. Khi nghe Kim sư tỷ nói qua, ta quả thật vô cùng ngạc nhiên.” Sau khi tự rót cho mình một chén, Tây Môn Tuyết kéo ghế ngồi xuống.
“Ta…” Thạch Mục định nói gì đó.
“Chắc Kim sư tỷ đã nói cho ngươi biết tên của ta. Ta lớn hơn mấy tuổi, ngươi gọi sư tỷ cũng được. Đúng rồi, ngươi làm thế nào có thể thoát khỏi truy đuổi của Dũng Sĩ Đồ Đằng Địa Giai?” Tây Môn Tuyết lên tiếng cắt đứt lời nói của Thạch Mục.
“Lần này có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Trát Cổ cũng nhờ một ít kỳ ngộ thu được từ bí cảnh Man tộc khi trước lại thêm một chút may mắn mà thôi. Lần sau lại gặp đối thủ như vậy tự nhiên không thể may mắn thêm nữa. Nói tới, năm đó không có Tuyết sư tỷ hai lần xuất thủ cứu giúp, tại hạ e rằng sớm đã trở thành một đống xương trắng, đừng nói đến cơ hội trở thành võ giả Tiên Thiên.” Thạch Mục đáp lời.
“Đây cũng là ý trời. Đáng tiếc ngươi là đệ tử Hắc Ma Môn, bằng không có lẽ cũng có thể tham gia Thăng Tiên Đại Điển, càng không phải không có khả năng tiến vào ba thứ hạng đầu…” Tây Môn Tuyết nói ra.
“Tuyết sư tỷ, ta thích nàng.” Thạch Mục chặn lời Tây Môn Tuyết sau đó nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi nói.
“… Ngươi hãy quên ta cùng sự tình năm đó. Đại Điển Thăng Tiên lần này, ta nhất định phải tham gia.” Tây Môn Tuyết trầm mặc một lát sau đó ảm đạm nói ra.
Thạch Mục im lặng tỏ vẻ thất vọng, Tây Môn Tuyết cũng không biết mở miệng thế nào. Phòng khách lúc này rơi vào trầm mặc.
“Tuyết sư tỷ, sau lần gặp này chúng ta còn bao nhiêu cơ hội gặp lại nhau?” Sau một hồi, Thạch Mục chợt hỏi.
“Qua tiếp một đoạn thời gian, không ít đệ tử hậu tuyển đều