Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 242: Trò hề song hoàng


trước sau

Dịch: Thiết Huyết


“Vật đấu giá kế tiếp là một lọ tinh huyết của Tiên Thiên yêu thú - Xích Vĩ Mi Hầu, chính là tài liệu luyện khí chế phù hiếm thấy,giá quy định là một trăm khối Linh Thạch Hạ Phẩm, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn hai mươi khối Linh Thạch.”

Thạch Mục nghe vậy liền ngồi ngay ngắn, trong mắt hiện lên nét vui mừng.

Chỉ thấy chính giữa đại sảnh, trong tay nho sinh trung niên đang cầm một cái hồ lô ngọc màu vàng, nâng lên hướng bốn phía cho mọi người quan sát.

Thạch Mục kiềm chế tia hưng phấn trong lòng, không vội ra tay mà bình tĩnh xem xét tình hình.

Máu huyết của yêu thú Tiên Thiên loại Viên Hầu tương đối thưa thớt, trong tràng tất nhiên là có không ít người tinh mắt, nhao nhao báo giá.

Không bao lâu, giá cả đã tăng lên đến hai trăm sáu mươi khối linh thạch Hạ Phẩm, lúc này mới không còn người tăng giá nữa.

“Hai trăm tám mươi khối Linh Thạch.” Thạch Mục chợt lên tiếng.

“Ba trăm Linh Thạch.” Giọng nói của người vừa rồi mới tranh đoạt lại vang lên lần nữa.

“Ba trăm hai mươi Linh Thạch.” Thạch Mục tiếp tục.

Người nọ rốt cuộc im lặng, quyết định bỏ cuộc.

“Còn có… ai ra giá hay không, nếu không thì máu huyết của Tiên Thiên Xích Vĩ Mi Hầu sẽ thuộc về vị bằng hữu kia.” Nho sinh trung niên nói.

Thạch Mục mỉm cười, xem ra Thoát Thai Quyết của mình lại có thể tiến thêm một tầng rồi.

“Ta ra ba trăm bốn mươi Linh Thạch.” Nhưng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc đối với Thạch Mục bỗng vang lên.

Thạch Mục quay đầu nhìn về phía giọng nói nọ, chỉ thấy một thân ảnh mặc quần áo mà lam quen thuộc, chính là Thân Đồ Quảng, gã đệ tử thế gia trước đây vẫn một mực dây dưa Chung Tú.

Dường như cảm nhận được ánh mắt Thạch Mục, gã ta quay sang mỉm cười, ánh mắt chứa đầy vẻ khiêu khích.

“Bốn trăm Linh Thạch.” Thạch Mục nói.

Trong đại sảnh, không ít người kinh hô, máu huyết của yêu thú Tiên Thiên tuy rằng quý hiếm, nhưng giá tiền này quả thực là hơi cao rồi.

Rất nhiều người bắt đầu bàn luận.

“Bốn trăm hai mươi Linh Thạch.” Thân Đồ Quảng thờ ơ nói.

“Năm trăm Linh Thạch.” Thạch Mục hơi do dự, tiếp tục.

“Năm trăm hai mươi Linh Thạch.” Thân Đồ Quảng vẫn chẳng thèm bận tâm.

Tiếng bàn tán trong tràng càng thêm xôn xao, không ít người sinh ra ánh mắt thú vị nhìn Thạch Mục.

Thạch Mục trầm mặt xuống, không lên tiếng nữa.

Giá tiền này đã là giới hạn cao nhất mà hắn có thể thừa nhận rồi.

“Thạch Đầu, tức chết ta, Linh Thạch nhiều là giỏi lắm sao!” Thải Nhi ngồi xổm trên vai Thạch Mục, trừng mắt nhìn Thân Đồ Quảng, miệng nhỏ giọng lầm bầm.

“Có …người ra giá nữa hay không?” Nho sinh trung niên nhìn về phía Thạch Mục, hỏi.

Thân Đồ Quảng cũng quay sang nhìn Thạch Mục với ánh mắt đầy đùa cợt.

Sau một lúc, không còn giá mới được báo ra.

“Tốt, mời vị công tử này lên đài, tinh huyết Xích Vĩ Mi Hầu đã là của ngươi.” Nho sinh cười nói.

Thân Đồ Quảng khinh miệt nhìn Thạch Mục rồi dương dương đắc ý bước đến trước mặt nho sinh, sau khi ném ra một túi Linh Thạch nhỏ liền nhận lấy hồ lô hoàng ngọc, hắc quang trong tay gã lóe lên, hồ lô biến mất không thấy đâu nữa.

Trải qua một đoạn sự việc nhỏ xen giữa này, đấu giá hội lại tiến hành tiếp tục như thường. Mà theo thời gian trôi qua, vật đấu giá cũng ngày càng quý hiếm, bầu không khí trong tràng dần dần trở nên gay cấn.

Thường thường một kiện vật đấu giá xuất ra, đều phải trải qua một phen tranh đấu kịch liệt mới kết thúc.

Mặc dù Thạch Mục mấy lần động tâm, nhưng hắn cũng chỉ cười khổ vì túi tiền của mình quá nhỏ.

Chọt lúc đó, Thạch Mục ngẩng đầu nhìn lên trên.

Tuy rằng rất yếu ớt, nhưng xác thực hắn cảm thấy được một cỗ chấn động không gian, dường như gợn sóng nhộn nhạo trên không của hội trường.

Chấn động không gian, mặc dù là lực lượng thần thức có mạnh bao nhiêu đi nữa mà không phải là người có độ cảm ứng nguyên tố không gian thì cũng không thể nào phát hiện được.

Hắn nhìn chung quanh hội trường, dường như chỉ có một mình mình cảm thấy điều khác thường này.

“Sao vậy Thạch Đầu?” Thải Nhi phát hiện bộ dạng lạ lùng của Thạch Mục nên hỏi.

Thạch Mục lắc đầu, không nói gì.

Đồng tử của hắn chợt ngưng tụ, đại sảnh tầng hai, trong cái rạp của Nguyệt Nghê công chúa , có một thân ảnh tóc dài màu máu đi ra, chính là Liễu Ngạn.

Ánh mắt họ Liễu nhìn quét chung quanh, lóe lên một tia quỷ dị. Có điều chỉ thoáng qua liền biến mất, hắn thản nhiên đi về phía một cái cửa ra của hội trường.

Tia thần sắc quỷ dị kia dù thoáng qua tức thì nhưng vẫn bị Thạch Mục để ý.

Kim quang nhàn nhạt sáng lên trong mắt Thạch Mục, hắn nhìn bóng lưng Liễu Ngạn đi về phía cửa ra, trong lòng nổi lên nhiều suy tư.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn bỗng đứng dậy hướng về một cái cửa ra khác đi đến.

“Thạch Đầu, định trở về sao?” Thải Nhi hỏi.

Thạch Mục nhẹ “ừ” một tiếng rồi rảo bước nhanh hơn.

Một cảm giác khó hiểu khiến tim đập nhanh mơ hồ quanh quẩn trong lòng của hắn.

“Đứng lại!”

Ngay khi Thạch Mục muốn ra khỏi hội trường thì vài bóng người xuất hiện ở phía trước ngăn lại, kẻ cầm đầu mặc quần áo màu lam, chính là gã Thân Đồ Quảng kia.

“Mấy vị có chuyện gì thế?” Thạch Mục hỏi.

“Thạch công tử rất thích vật này a.” Thân Đồ Quảng vung tay lên, trong tay xuất hiện một cái hồ lô hoàng ngọc, đúng là cái bình chứa tinh huyết viên hầu vừa nãy mới đấu giá.

Thạch Mục không nói lời nào, chỉ nhìn Thân Đồ Quảng.

“Thứ này bổn công tử cầm lấy cũng vô dụng, nhưng nếu các hạ cần thì không phải là không thể thương lượng được.” Thân Đồ Quảng cười nói.

“Thân Đồ công tử muốn gì cứ thoải mái đi thẳng vào vấn đề đi.” Thạch Mục đáp lời.

“Tốt, nếu Thạch công tử đã sảng khoái như vậy thì ta cũng không vòng vo làm gì. Ta muốn dùng bình tinh huyết này đổi lấy con Anh Vũ kia của các hạ, thế nào? Thần Đồ Quảng nói.

Thạch Mục nghe vậy khẽ giật mình, nhìn Thải Nhi, trong đầu hiện lên một thân ảnh…trong lòng chợt hiểu ra.

“Tốt, ta cầu còn không được! Đi theo tên quỷ nghèo Thạch Mục này chẳng được cái gì, căn bản không cho ta ăn đủ no, vị công tử này vừa nhìn đã biết là rồng phượng trong loài người, gia tài to lớn, chắc chắn sẽ không bỏ đói ta đâu.” Không đợi Thạch Mục kịp mở miệng, Thải Nhi đã cướp lời.

“Hắc hắc, bổn công tử nhất định bao ngươi ăn uống no say!” Thân Đồ Quảng thấy vậy liền mừng rỡ, nhìn Thạch Mục trêu tức, cười ha ha nói.

Mấy tên đồng bạn bên cạnh gã cũng cất
tiếng cười vang.

Thạch Mục vẻ mặt biến hóa một hồi, tức giận nhìn Anh Vũ.

“Được, ta đồng ý.” Hắn bực bội thốt ra.

Thải Nhi khinh miệt liếc Thạch Mục, hai cánh vẫy lên, vui sướng bay tới đáp xuống vai Thân Đồ Quảng.

“Thạch công tử, vậy nhớ cất kỹ cái bình đó, chim khôn biết chọn cành mà đậu, ngươi ngàn lần chớ nên tức giận.” Thân Đồ Quảng tươi cười vứt hồ lô hoàng ngọc cho Thạch Mục, còn thuận tay vỗ vỗ bả vai hắn nữa.

Thạch Mục vẻ mặt khó coi, tức giận nhìn đám người Thân Đồ Quảng, sau đó bước nhanh ra phía cửa.

Phía sau tiếng cười to lại vang lên lần nữa, tràn đầy trào phúng.

Thân Đồ Quảng khinh miệt nhìn bóng lưng Thạch Mục, trong lòng vô cùng thoải mái, hung hăn trả lại được nỗi nhục mà hai lần hắn phải chịu.

“Ngươi là Thải Nhi đúng không, sau này đi theo bổn công tử, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì muốn ăn gì đều có nấy.” Thần Đồ Quảng nói với Thải Nhi.

Thải Nhi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Có điều ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện. Đó là cố gắng khiến cho tiểu thư Chung Tú được vui lòng.” Thân Đồ quảng còn nói thêm.

“Không vấn đề gì, việc nhỏ đó cứ để ta lo cho.” Thải Nhi vỗ vỗ hai cánh, ưỡn ngực đáp.

Thân Đồ Quảng nghe vậy liền đại hỉ.

“Nhưng mà ta nói trước, ta là dòng máu Anh Vũ cao quý, không muốn bị nhốt trong lồng đâu.” Thải Nhi bổ sung một câu.

Thân Đồ Quảng chẳng suy nghĩ gì nhiều, gật đầu đồng ý.

“Thân Đồ huynh, đấu giá hội vẫn còn tiếp tục, có thể còn không ít thứ tốt xuất hiện, hay là chúng ta nhanh trở lại đi.” Một tên nam tử áo vàng xoa tay thúc giục.

Tâm tình của Thân Đồ Quảng lúc này rất tốt, gã liền khoát tay áo mang theo đám người quay lại hội trường đấu giá.

Hôm nay xác thực là gã còn muốn bỏ vào túi mấy món đồ nữa.

Bên ngoài đấu giá hội, Thạch Mục đứng trên đường phố, giữa dòng người như thủy triều, cảm giác tim đập nhanh trong lòng đã biến mất vô tung.

Hắn đứng yên tại chỗ, dường như đang đợi thứ gì đó.

Sau một nén nhang, một bóng dáng khác từ tầng ba của Bảo Quang Các bay ra, xoay vòng quanh không trung rồi nhanh chóng vọt tới chỗ Thạch Mục, chính là Thải Nhi.

“Hắc hắc, thằng ngốc kia thật là dễ bị lừa! Ta chỉ dùng một kế nhỏ đã trở về đây rồi.” Thải Nhi đứng trên bả vai Thạch Mục cạc cạc cười to.

Thạch Mục cũng mỉm cười.

“Thạch Đầu, may mà lần này nhờ ta nhanh trí, giúp ngươi có được lọ tinh huyết viên hầu kia mà không tốn một viên Linh Thạch, ngươi định cảm ơn ta thế nào đây?” Thải Nhi nói.

Bọn họ khi nãy kẻ xướng người họa, tất nhiên là ở trước mặt Thân Đồ Quảng diễn một trò hề song hoàng*

*Trò hề song hoàng : ý là một đôi diễn hề trên sân khấu, một người biểu diễn động tác, còn người kia thì hát hoặc nói.

“Tốt lắm, lần này ngươi lập đại công rồi…” Thạch Mục cười cười, đang định khen Thải Nhi vài câu.

Chợt lúc đó, dị biến phát sinh.

Sau lưng Thạch Mục, đột nhiên Bảo Quang Các sáng rực lên một mảnh huyết quang từ bốn cánh cửa của hội trường chiếu xạ ra ngoài, trông như hội trường xuất hiện một vầng mặt trời màu đỏ máu.

Nhìn ngọn nguồn của huyết quang, chính là đến từ đại sảnh đấu giá tầng thứ nhất.

Người qua lại trên đường phố nhao nhao dừng bước, thần sắc ngạc nhiên nhìn về phía Bảo Quang Các, thỉnh thoảng chỉ trỏ bàn luận.

Tuy bọn họ không biết được Bảo Quang Các xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vào huyết quang này thì xem ra đó chẳng phải dấu hiệu tốt lành rồi.

Thạch Mục thấy tình cảnh trước mắt, vẻ mặt khẽ biến.

Ẩn chứa bên trong mảnh huyết quang này là một loại khí tức tử vong âm lãnh nồng đậm vô cùng.

Loại khí tức này hắn tuyệt đối không nhầm, chính là khí tức mà giao diện Tử Linh mới có được.

“Chẳng lẽ…”

Trong đầu Thạch Mục lập tức hiện lên một thân ảnh, chính là Liễu Ngạn.

Thấy dị tượng như vậy, đám hộ vệ bên ngoài bốn cái cửa ra và các đệ tử của Thông Thiên Tiên Giáo đều kinh hồn lạc phách.

Cửa phía Đông, một gã hộ vệ tuổi trẻ muốn xông vào hội trường, nhưng một hộ vệ trung niên bên cạnh ngăn lại.

“Không cần nóng vội, Bảo Quang Các chúng ta là địa phương nào, cho dù bên trong có chuyện gì đi nữa thì cũng có người giải quyết ổn thỏa mà thôi, chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được.” Trung niên hộ vệ nói.

Kết quả hộ vệ trung niên vừa dứt lời thì bên tai chợt vang lên một tiếng rít gào sắc nhọn, tiếp theo cả người gã bay ngược ra sau.

Một cây cốt mâu vừa thô vừa to xuyên qua lồng ngực hộ vệ trung niên, ghim thân thể của gã lên vách tường ngay tại cửa ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện