Bọn cường đạo khác gặp tình cảnh này, mặc dù kinh sợ nhưng vẫn không loạn. Bọn chúng đều là dân liều mạng đã quen với cuộc sống ngày ngày liếm máu trên lưỡi đao. Loại Tử Linh sinh vật như Cương thi, Khô lâu này ở Cổ quốc Tây Hạ gặp cũng không ít. Cả đám liền vung vẩy binh khí trong tay, đánh tới hai con Cương thi.
Binh binh bụp bụp!
Thực lực của đám cường đạo này đều không kém, tương đương với Võ đồ tầng bảy tám. Hai con Cương thi lông trắng tuy thuộc loại mình đồng da sắt nhưng động tác lại chậm chạp, rất nhanh đã bị quấn lấy tại chỗ.
"Lên cho ta!" Hắc Kim Cương vung tay lên, càng nhiều cường đạo sượt qua hai con Cương thi lông trắng, tràn vào thôn trấn.
Ầm rầm rầm!
Mặt đất phía trước liên tục nổ tung, trong đất đá tung bay, vô số cỗ Cương thi, Khô lâu chui từ dưới đất lên. Ít nhất cũng phải có đến hai ba mươi bộ sinh vật Tử Linh, chắn ngay phía trước thị trấn nhỏ. Chẳng qua chúng cũng không nhào lên công kích ngay mà vẫn đứng yên tại chỗ.
Rất nhiều cường đạo cả kinh, dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Hắc Kim Cương. Lông mày Hắc Kim Cương cũng nhíu lại, có nhiều sinh vật Tử Linh như vậy, nếu muốn tiêu diệt toàn bộ thì bọn chúng cũng sẽ bị tổn thất không ít. Ánh mắt gã không khỏi nhìn về phía bóng người áo đen ở bên cạnh.
"Bọn sinh vật Tử Linh này cùng Thuật sĩ của đối phương thì giao cho ta. Các ngươi đi đối phó với những kẻ khác trong trấn đi. Chẳng qua trước hừng đông bừng sáng chúng ta phải rời khỏi đây, để tránh phiền toái không cần thiết.” Tiếng nói của bóng người áo đen ông ông, nghe ra tuổi không lớn lắm.
"Vậy xin nhờ vào Đường tiên sinh rồi!" Nghe bóng người nói xong, trên mặt Hắc Kim Cương lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Hắc bào nhân lật tay lấy ra một thanh Pháp trượng màu đen, miệng gã tụng niệm chú ngữ, mặt đất phía trước tràn ra một mảng hắc khí lớn, một con lại tiếp một con sinh vật Tử Linh từ trong đó lò dò bước ra. Trong đám này, lấy Yêu thi làm chủ, nháy mắt đã xuất hiện hơn hai mươi con.
Rống rống!
Những Yêu thi này vừa xuất hiện đã lập tức bổ nhào đến đám Cương thi, Khô lâu ở đối diện. Mà đám Cương thi, Khô lâu kia dĩ nhiên cũng sẽ không khoanh tay chịu chết, lập tức vung vẩy lấy Cốt đao, móng vuốt sắc bén đón chào đối phương.
Song phương liền hỗn chiến thành một đoàn, nhất thời khó phân cao thấp.
Hắc Kim Cương vui vẻ, đang muốn phất tay ra hiệu cho thủ hạ xông qua chiến trường, giết vào trong trấn thì giờ phút này, một tràng tiếng bước chân ầm ĩ từ trong trấn truyền ra, làm cho sắc mặt Hắc Kim Cương biến hóa, dừng tay lại.
Đó là hơn một trăm tên nam nhân trưởng thành, tay cầm vũ khí, đi tới đầu trấn.
Trong trấn mặc dù cũng có vài tên Võ đồ cùng Thuật sĩ nhưng còn lại phần lớn đều là dân chúng bình thường. Tuy bọn họ cầm vũ khí trong tay nhưng khi thấy những tên đạo tặc hung thần ác sát này cùng với tràng cảnh giao chiến của hơn mười sinh vật Tử Linh phía trước, thần tình cả đám không khỏi bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Hầu Tái Lôi cầm Pháp trượng trong tay, đi tuốt ở đằng trước. Gã lúc này sớm đã khôi phục lại hình tượng lão giả Trưởng trấn ngăm đen lúc trước. Thạch Mục đi theo phía sau gã, thu liễm khí tức trên thân, trông như một dân trấn bình thường mà thôi. Ánh mắt họ Thạch nhìn lướt qua đám đạo phỉ, hơi dừng lại một chút trên người Hắc Kim Cương, cuối cùng thì dừng lại ở trên người kẻ mặc áo đen kia, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc. Pháp lực trên người kẻ này chấn động rất mãnh liệt, không ngờ đã đạt đến Tinh giai.
Bọn người Hầu Tái Lôi đi lên trước, khi còn cách đám người Hắc Kim Cương hơn mười trượng thì dừng lại.
“Chư vị, đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì không?” Hầu Tái Lôi trầm giọng hỏi.
"Hãy bớt nói nhảm đi! Nếu muốn mạng thì ngoan ngoãn đem tài vật, nữ nhân trong trấn toàn bộ giao ra đây! Các đại gia đêm nay sẽ tạm tha cái mạng nhỏ cho các ngươi!” Hắc Kim Cương liếc nhìn mọi người ở sau lưng Hầu Tái Lôi. Ngoại trừ Hầu Tái Lôi là một Thuật sĩ Linh giai ra thì Võ giả hầu như không có mấy người. Trong lòng gã đại định, kêu lên.
Đám cường đạo phía sau gã thấy thế thì cười lên ầm ĩ, xen lẫn vài tiếng huýt sáo. Đao kiếm trong tay giao kích với nhau leng keng, trần đầy ý tứ uy hiếp.
Trên mặt đám dân trấn lộ ra vẻ sợ hãi cực kỳ, có người nhịn không được lui về sau một bước.
"Nếu ta không muốn thì sao?” Hầu Tái Lôi liếc nhìn Thạch Mục, khóe miệng khẽ nhếch, nói.
"Muốn chết! Lên, giết sạch bọn chúng cho ta!" Hắc Kim Cương đột nhiên giận dữ, vung tay lên.
Đám cướp phía sau hắn lập tức phẫn nộ gầm rú, ào ào lao lên, lướt qua bọn sinh vật Tử Linh còn đang giằng co, vọt tới đám người Hầu Tái Lôi.
Mắt thấy cảnh này, Hầu Tái Lôi cũng không vội chút nào, cánh tay vung lên.
Vút vút vút!
Mười dân trấn ở phía sau gã rút từ sau lưng ra một thanh cung dài, giương cung cài tên, một trận mưa tên, đuôi tên có gắn lông vũ vùn vụt bắn ra.
Hắc Kim Cương cười lạnh một tiếng, không chút lo lắng. Một nhúm mũi tên như vậy chẳng đáng kể gì so với những tên cướp giết chóc có kinh nghiệm như bọn hắn. Quả nhiên, trận mưa tên này đều bị bọn cường đạo liều chết xung phong dùng vũ khí gạt ra gần hết. Chỉ có hai ba tên cường đạo xui xẻo bị thương, nhưng cũng không nặng, hơn nữa lại càng kích phát hung tính của bọn chúng.
Dân trấn sau lưng Hầu Tái Lôi càng thêm kinh hoảng, nếu không phải còn Hầu Tái Lôi ở đây, bọn họ hẳn đã bỏ chạy tứ tán rồi.
“Trưởng trấn, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Một dân trấn, thanh âm hơi có chút phát run hỏi.
Hầu Tái Lôi liếc nhìn Thạch Mục, thấy họ Thạch không hề có ý xuất thủ, lập tức có chút lo lắng. Nhưng bảo gã đi thúc giục Thạch Mục, gã tuyệt đối không dám. Mắt thấy những cường đạo kia sắp xông lại, gã cắn răng, lật tay lấy ra một khối lệnh bài màu máu.
Trước người Hầu Tái Lôi hiện ra một mảnh hắc khí, hư không chợt lóe lên, một con Khô lâu thật lớn hiển hiện mà ra. Khô lâu này cao chừng hai trượng, trên người mặc giáp bằng xương, tay cầm một thanh Cự Phủ đang bốc lên hỏa diễm nhàn nhạt màu đen. Hồn hỏa trong mắt Khô lâu lập lòe, đây đúng là một chiến sĩ Khô lâu Tiên Thiên.
Uỳnh!
Cự đại Khô lâu đạp trên mặt đất, phát ra tiếng vang cực lớn, mặt đất cũng đi theo lắc lư một cái. Dân trấn đằng sau ngẩn ngơ một hồi, sau đó lập tức nổ ra một tràng tiếng hoan hô.
Mắt thấy cảnh này, sắc mặt Hắc Kim Cương đại biến. Hầu Tái Lôi triệu hồi ra Khô lâu Tiên Thiên này xong, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc mệt mỏi, sắc mặt hơi có chút trắng bệch. Nhưng miệng gã vẫn đang tụng niệm lẩm bẩm, tay vung lên, một quầng trăng mờ từ tay hắn bay ra chui vào trong cơ thể Khô lâu. Hồn hỏa màu lam trong hốc mắt Cự đại Khô lâu sáng bùng lên, bập bùng như hỏa diễm. Nó chạy thẳng đến đám cường đạo kia.
Tu vi của đám cướp kia đều chỉ là Võ đồ, đến Hậu Thiên cũng chưa tới, làm sao có thể chống