Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 261: Giết trùm thổ phỉ


trước sau

Dịch: Yukihana116490

Bọn cường đạo khác gặp tình cảnh này, mặc dù kinh sợ nhưng vẫn không loạn. Bọn chúng đều là dân liều mạng đã quen với cuộc sống ngày ngày liếm máu trên lưỡi đao. Loại Tử Linh sinh vật như Cương thi, Khô lâu này ở Cổ quốc Tây Hạ gặp cũng không ít. Cả đám liền vung vẩy binh khí trong tay, đánh tới hai con Cương thi.

Binh binh bụp bụp!

Thực lực của đám cường đạo này đều không kém, tương đương với Võ đồ tầng bảy tám. Hai con Cương thi lông trắng tuy thuộc loại mình đồng da sắt nhưng động tác lại chậm chạp, rất nhanh đã bị quấn lấy tại chỗ.

"Lên cho ta!" Hắc Kim Cương vung tay lên, càng nhiều cường đạo sượt qua hai con Cương thi lông trắng, tràn vào thôn trấn.

Ầm rầm rầm!

Mặt đất phía trước liên tục nổ tung, trong đất đá tung bay, vô số cỗ Cương thi, Khô lâu chui từ dưới đất lên. Ít nhất cũng phải có đến hai ba mươi bộ sinh vật Tử Linh, chắn ngay phía trước thị trấn nhỏ. Chẳng qua chúng cũng không nhào lên công kích ngay mà vẫn đứng yên tại chỗ.

Rất nhiều cường đạo cả kinh, dừng bước, ánh mắt nhìn về phía Hắc Kim Cương. Lông mày Hắc Kim Cương cũng nhíu lại, có nhiều sinh vật Tử Linh như vậy, nếu muốn tiêu diệt toàn bộ thì bọn chúng cũng sẽ bị tổn thất không ít. Ánh mắt gã không khỏi nhìn về phía bóng người áo đen ở bên cạnh.

"Bọn sinh vật Tử Linh này cùng Thuật sĩ của đối phương thì giao cho ta. Các ngươi đi đối phó với những kẻ khác trong trấn đi. Chẳng qua trước hừng đông bừng sáng chúng ta phải rời khỏi đây, để tránh phiền toái không cần thiết.” Tiếng nói của bóng người áo đen ông ông, nghe ra tuổi không lớn lắm.

"Vậy xin nhờ vào Đường tiên sinh rồi!" Nghe bóng người nói xong, trên mặt Hắc Kim Cương lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Hắc bào nhân lật tay lấy ra một thanh Pháp trượng màu đen, miệng gã tụng niệm chú ngữ, mặt đất phía trước tràn ra một mảng hắc khí lớn, một con lại tiếp một con sinh vật Tử Linh từ trong đó lò dò bước ra. Trong đám này, lấy Yêu thi làm chủ, nháy mắt đã xuất hiện hơn hai mươi con.

Rống rống!

Những Yêu thi này vừa xuất hiện đã lập tức bổ nhào đến đám Cương thi, Khô lâu ở đối diện. Mà đám Cương thi, Khô lâu kia dĩ nhiên cũng sẽ không khoanh tay chịu chết, lập tức vung vẩy lấy Cốt đao, móng vuốt sắc bén đón chào đối phương.

Song phương liền hỗn chiến thành một đoàn, nhất thời khó phân cao thấp.

Hắc Kim Cương vui vẻ, đang muốn phất tay ra hiệu cho thủ hạ xông qua chiến trường, giết vào trong trấn thì giờ phút này, một tràng tiếng bước chân ầm ĩ từ trong trấn truyền ra, làm cho sắc mặt Hắc Kim Cương biến hóa, dừng tay lại.

Đó là hơn một trăm tên nam nhân trưởng thành, tay cầm vũ khí, đi tới đầu trấn.

Trong trấn mặc dù cũng có vài tên Võ đồ cùng Thuật sĩ nhưng còn lại phần lớn đều là dân chúng bình thường. Tuy bọn họ cầm vũ khí trong tay nhưng khi thấy những tên đạo tặc hung thần ác sát này cùng với tràng cảnh giao chiến của hơn mười sinh vật Tử Linh phía trước, thần tình cả đám không khỏi bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Hầu Tái Lôi cầm Pháp trượng trong tay, đi tuốt ở đằng trước. Gã lúc này sớm đã khôi phục lại hình tượng lão giả Trưởng trấn ngăm đen lúc trước. Thạch Mục đi theo phía sau gã, thu liễm khí tức trên thân, trông như một dân trấn bình thường mà thôi. Ánh mắt họ Thạch nhìn lướt qua đám đạo phỉ, hơi dừng lại một chút trên người Hắc Kim Cương, cuối cùng thì dừng lại ở trên người kẻ mặc áo đen kia, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc. Pháp lực trên người kẻ này chấn động rất mãnh liệt, không ngờ đã đạt đến Tinh giai.

Bọn người Hầu Tái Lôi đi lên trước, khi còn cách đám người Hắc Kim Cương hơn mười trượng thì dừng lại.

“Chư vị, đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì không?” Hầu Tái Lôi trầm giọng hỏi.

"Hãy bớt nói nhảm đi! Nếu muốn mạng thì ngoan ngoãn đem tài vật, nữ nhân trong trấn toàn bộ giao ra đây! Các đại gia đêm nay sẽ tạm tha cái mạng nhỏ cho các ngươi!” Hắc Kim Cương liếc nhìn mọi người ở sau lưng Hầu Tái Lôi. Ngoại trừ Hầu Tái Lôi là một Thuật sĩ Linh giai ra thì Võ giả hầu như không có mấy người. Trong lòng gã đại định, kêu lên.

Đám cường đạo phía sau gã thấy thế thì cười lên ầm ĩ, xen lẫn vài tiếng huýt sáo. Đao kiếm trong tay giao kích với nhau leng keng, trần đầy ý tứ uy hiếp.

Trên mặt đám dân trấn lộ ra vẻ sợ hãi cực kỳ, có người nhịn không được lui về sau một bước.

"Nếu ta không muốn thì sao?” Hầu Tái Lôi liếc nhìn Thạch Mục, khóe miệng khẽ nhếch, nói.

"Muốn chết! Lên, giết sạch bọn chúng cho ta!" Hắc Kim Cương đột nhiên giận dữ, vung tay lên.

Đám cướp phía sau hắn lập tức phẫn nộ gầm rú, ào ào lao lên, lướt qua bọn sinh vật Tử Linh còn đang giằng co, vọt tới đám người Hầu Tái Lôi.

Mắt thấy cảnh này, Hầu Tái Lôi cũng không vội chút nào, cánh tay vung lên.

Vút vút vút!

Mười dân trấn ở phía sau gã rút từ sau lưng ra một thanh cung dài, giương cung cài tên, một trận mưa tên, đuôi tên có gắn lông vũ vùn vụt bắn ra.

Hắc Kim Cương cười lạnh một tiếng, không chút lo lắng. Một nhúm mũi tên như vậy chẳng đáng kể gì so với những tên cướp giết chóc có kinh nghiệm như bọn hắn. Quả nhiên, trận mưa tên này đều bị bọn cường đạo liều chết xung phong dùng vũ khí gạt ra gần hết. Chỉ có hai ba tên cường đạo xui xẻo bị thương, nhưng cũng không nặng, hơn nữa lại càng kích phát hung tính của bọn chúng.

Dân trấn sau lưng Hầu Tái Lôi càng thêm kinh hoảng, nếu không phải còn Hầu Tái Lôi ở đây, bọn họ hẳn đã bỏ chạy tứ tán rồi.

“Trưởng trấn, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Một dân trấn, thanh âm hơi có chút phát run hỏi.

Hầu Tái Lôi liếc nhìn Thạch Mục, thấy họ Thạch không hề có ý xuất thủ, lập tức có chút lo lắng. Nhưng bảo gã đi thúc giục Thạch Mục, gã tuyệt đối không dám. Mắt thấy những cường đạo kia sắp xông lại, gã cắn răng, lật tay lấy ra một khối lệnh bài màu máu.

Trước người Hầu Tái Lôi hiện ra một mảnh hắc khí, hư không chợt lóe lên, một con Khô lâu thật lớn hiển hiện mà ra. Khô lâu này cao chừng hai trượng, trên người mặc giáp bằng xương, tay cầm một thanh Cự Phủ đang bốc lên hỏa diễm nhàn nhạt màu đen. Hồn hỏa trong mắt Khô lâu lập lòe, đây đúng là một chiến sĩ Khô lâu Tiên Thiên.

Uỳnh!

Cự đại Khô lâu đạp trên mặt đất, phát ra tiếng vang cực lớn, mặt đất cũng đi theo lắc lư một cái. Dân trấn đằng sau ngẩn ngơ một hồi, sau đó lập tức nổ ra một tràng tiếng hoan hô.

Mắt thấy cảnh này, sắc mặt Hắc Kim Cương đại biến. Hầu Tái Lôi triệu hồi ra Khô lâu Tiên Thiên này xong, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc mệt mỏi, sắc mặt hơi có chút trắng bệch. Nhưng miệng gã vẫn đang tụng niệm lẩm bẩm, tay vung lên, một quầng trăng mờ từ tay hắn bay ra chui vào trong cơ thể Khô lâu. Hồn hỏa màu lam trong hốc mắt Cự đại Khô lâu sáng bùng lên, bập bùng như hỏa diễm. Nó chạy thẳng đến đám cường đạo kia.

Tu vi của đám cướp kia đều chỉ là Võ đồ, đến Hậu Thiên cũng chưa tới, làm sao có thể chống

lại chính diện với Cự đại Khô lâu. Bọn chúng nhao nhao tản ra tứ tán, nhưng ở đâu có thể thoát được.

Cự đại Khô lâu gầm lên giận dữ, hắc Phủ trong tay vung lên hạ xuống.

Trong lúc hắc quang chớp động, lập tức có bốn năm tên cường đạo bị búa ảnh chém ngang lưng, thi thể bị ném bay ra ngoài. Đám cường đạo còn lại thấy vậy, đều sợ tè cả ra quần, chạy nhanh hơn.

Nhưng đúng vào lúc này, một đạo ánh đao bí mật màu đen mang theo một cỗ khí kình Tiên Thiên, như sao chổi rít gào, chém về phía Khô lâu Tiên Thiên.

Tuy rằng trí lực của Khô lâu Tiên Thiên không cao, nhưng bản năng chiến đấu của nó lại không hề kém với Võ giả Tiên Thiên bình thường. Nó hét lớn một tiếng, hắc Phủ cực lớn trong tay hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen, vùn vụt bổ về ánh đao đang chém tới, ý muốn liều mạng.

Một tiếng va chạm thật lớn vang lên!

Thân thể Cự đại Khô lâu chấn động, lui về sau vài bước mới đứng vững được thân hình. Mà ánh đao kia cũng tiêu tán đi, lộ ra thân ảnh Hắc Kim Cương. Trong tay gã đang cầm một thanh đao quái dị cao hơn người màu đen, mũi đao cắm vài cây gai như răng rắn, tản mát ra hàn quang lạnh lẽo dọa người. Gã cũng phải bịch bịch bịch lui lại sau mấy bước mới đứng vững thân thể, sắc mặt tái nhợt.

Cách đó không xa, bóng người áo đen kia nhìn thoáng qua Cự đại Khô lâu, nhướn mày. Gã bắt đầu niệm chú, Pháp trượng trong tay sáng lên hắc quang. Trên mặt đất, hắc quang đại phóng, ngưng tụ ra một cái Pháp trận màu đen. Một kỵ sĩ Khô lâu cưỡi một con chiến mã Khô lâu hiển hiện mà ra.

Hồn hỏa trong mắt kỵ sĩ Khô lâu cũng có màu lam, tay nó cầm một thanh Cốt thương rất dài. Khí tức tản mát ra hoàn toàn không kém cạnh gì so với Khô lâu khổng lồ. Nó cùng Hắc Kim Cương một trước một sau vây Khô lâu khổng lồ lại. Khô lâu khổng lồ dường như hơi có chút bất an, hai tay nó nắm chặt cán búa, cốt cách trên thân hiện ra một tầng ánh sáng đen.

"Mục tiền bối!" Sắc mặt Hầu Tái Lôi tái nhợt, liên tục do dự, cuối cùng cũng phải nhìn về phía Thạch Mục xin giúp đỡ.

Khô lâu khổng lồ là sinh vật Tử Linh lợi hại nhất mà gã có thể triệu hoán, đã hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết của gã. Nếu hôm nay nó bị hủy ở đây, thực lực gã chắc chắn sẽ giảm lớn.

Đuôi lông mày Thạch Mục nhướn lên một cái, hai tay duỗi ra sau, lấy đao côn trên lưng xuống. Hắc Kim Cương chú ý tới cử động của Thạch Mục, sắc mặt gã biến hóa, đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì đúng lúc này, thân ảnh Thạch Mục đã lóe lên, biến mất tại chỗ.

Một khắc sau, sau lưng kỵ sĩ Khô lâu hoa lên một cái, thân ảnh Thạch Mục hiển hiện mà ra, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay bốc lên ngọn lửa phừng phừng, chém xuống!

Phản ứng của con kỵ sĩ Khô lâu cũng là cực nhanh, nó kéo chiến mã Khô lâu dưới thân một cái, giật ngựa né sang bên cạnh nhanh như một tia chớp, ý đồ muốn trốn tránh. Đồng thời, Cốt thương trong tay cũng chuyển hướng, cán thương quét về phía họ Thạch. Chẳng qua tốc độ của nó sao có thể so sánh với Thạch Mục!

Rặc rặc!

Vẫn Thiết Hắc Đao dễ dàng chém rụng một cánh tay của kỵ sĩ Khô lâu. Ngay sau đó, Vẫn Thạch Đoản Côn mang theo một loạt tàn ảnh màu xanh, đánh lên trên đầu kỵ sĩ Khô lâu.

"Bành" một tiếng, đầu của kỵ sĩ Khô lâu nổ nát bét, Hồn hỏa cũng bị một côn dập cho tắt ngúm.

Hắc Kim Cương há to miệng, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.

Thạch Mục phất tay đã giết xong kỵ sĩ Khô lâu, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Hắc Kim Cương. Thân thể họ Hắc run lên, sắc mặt đại biến, quay người liền muốn bỏ chạy về hướng xa.

Chẳng qua Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, tay chỉ một cái, một đạo bạch quang từ trong tay hắn bay ra, trong chớp mắt đuổi theo Hắc Kim Cương. Bạch quang lóe lên, hóa thành một đạo xiềng xích màu trắng. Bóng trắng nhoáng lên một cái, liền quấn chặt lấy hai chân Hắc Kim Cương. Họ Hắc đang chạy thì bị vấp, mất đà, đổ người về phía trước. “Rầm” một cái, ngã trên mặt đất. Tiếp theo lại có một đạo xiềng xích màu trắng khác theo sát tới, trói hai tay gã lại.

Trong miệng gã gầm rú, cả người bùng lên ánh sáng đen, cơ bắp toàn thân gồng lên, ra sức giãy dụa. Xiềng xích màu trắng chậm ra căng ra, sắc mặt Hắc Kim Cương vui vẻ, chỉ cần vài hơi thở nữa là gã có thể thoát ra rồi.

Chẳng qua gã không có cái cơ hội này. Một hồi tiếng rít sắc nhọn vang lên, một chuôi kiếm ảnh màu vàng được tạo thành từ đồng tiền màu vàng lao vút tới, xuất hiện trên đỉnh đầu Hắc Kim Cương. Kim Tiền Kiếm lóe lên, trướng to lên cỡ tấm ván cửa rồi chém xuống.

"Hạ thủ lưu tình!"

Cách đó không xa, bóng người màu đen sắc mặt đại biến, một tay phất lên. Một đạo hắc quang bay vụt tới, đánh về phía Kim Tiền Kiếm, ý đồ cứu Hắc Kim Cương.

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, từ khi tế luyện đến nay, Kim Tiền Kiếm hiện đã có thể phát huy ra không sai biệt lắm một nửa uy lực. Nó há lại có thể bị ngăn trở dễ dàng như vậy sao. Hắn chỉ tay một cái, Kim Tiền Kiếm hơi hơi lệch ra, chém lên hắc quang.
Một tiếng rắc giòn rụm vang lên. Hắc quang bị chém đứt, lộ ra bản thể là một cây đinh bằng xương màu đen. Chặt đứt cái đinh, tốc độ của Kim Tiền Kiếm cũng không chậm lại chút nào. Nó như một tia chớp màu vàng, chém xuống!

Xoẹt một tiếng!

Thân thể Hắc Kim Cương bị chém ra thành hai nửa từ chính giữa, máu tươi phụt ra, đến kêu lên một tiếng cũng không kịp.
... ... ...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện