Sau thời gian chừng một nén nhang, Hầu Tái Lôi xuất hiện ở cửa ra vào, nhẹ gật đầu với Thạch Mục. Họ Thạch hiểu ý, lách mình vào theo.
Một lát sau, Thạch Mục xuất hiện trong một gian phòng trang trí tương đối đơn giản.
Một người đàn ông trung niên mặt trắng, mày râu nhẵn nhụi, thân vận trường bào máu xám ngồi trên ghế gỗ, đưa mắt dò xét Thạch Mục một hồi rồi lần nữa nhìn sang Hầu Tái Lôi.
“Quyền chấp sự, vị này là Mục tiền bối mà tại hạ vừa nói đến. Hắn là thành viên của phân đà Kiềm Thành, có giao tình không cạn với tại hạ. Lần này dọc đường đến Bì Thành, trong lúc nói chuyện phiếm đã ngỏ ý cùng ra biển thực hiện nhiệm vụ. Chuyện ra biển vốn do tổng đàn quản lý, tại hạ lập tức nhớ đến Quyền chấp sự thủ đoạn thông thiên, lại có không ít bằng hữu ở tổng đàn bổn giáo nên mới giới thiệu hắn đến đây.” Hầu Tái Lôi vừa chắp tay vừa cất lời nịnh nọt.
Thạch Mục mỉm cười, chắp tay hành lễ với đối phương sau đó lấy ra Minh Nguyệt Lệnh. Hắn đã che giấu khí tứ võ giả của bản thân nhưng không hề thu liễm tu vi thuật sĩ của mình. Lúc này, toàn thân mơ hồ tản ra chấn động pháp lực đặc thù của thuật sĩ Tinh giai.
“Thì ra là Mục đạo hữu, hạnh ngộ hạnh ngộ. Nếu ta đoán không sai, các hạ hẳn muốn ra biển săn Hải thú?” Trung niên mặt trắng liếc nhìn Minh Nguyệt Lệnh trong tay Thạch Mục chứ không đưa tay nhận lấy.
“Quyền chấp sự minh giám, quả thực là như thế.” Thạch Mục thu hồi Minh Nguyệt Lệnh rồi nói.
“Ra biển săn bắn vốn dĩ không phải chuyện gì ghê gớm, chỉ cần đến thành Khúc Dương đăng ký liền có thể lên thuyền bổn giáo mỗi hai tháng một lần để ra khơi. Thế nhưng, gần đây biển khơi có biến, ta vẫn muốn khuyên các hạ không nên đi, miễn cho một chuyến không công.” Trung niên mặt trắng nói ra.
“Xin nói rõ!” Thạch Mục khẽ giật mình.
“Việc này liên quan đến một ít sự tình Tổng Đàn chưa công bố, tại hạ không thể nhiều lời.” Trung niên mặt trắng lắc đầu, ra vẻ không có cách nào.
“Quyền đạo hữu, việc này vô cùng quan trọng với tại hạ. Nếu như các hạ có thể chỉ điểm một chút, tại hạ vô cùng cảm kích.” Thạch Mục lấy ra mười viên hạ phẩm linh thạch, đặt nhẹ trên bàn.
“Mà thôi, việc này cũng không phải chuyện gì cơ mật, các ngươi cũng không coi là người ngoài...” Trung niên mặt trắng nhẹ phất tay áo, bất động thanh sắc thu lấy linh thạch trước mặt, suy nghĩ một chút rồi nói, thanh âm nhỏ đi vài phần.
Hai người Thạch Mục và Hầu Tái Lôi thấy thế, vội vàng ghé sát một chút, ra vẻ rửa tai lắng nghe. Thời gian kế tiếp, thông qua lời kể của trung niên mặt trắng, cả hai rốt cuộc rõ ràng mọi việc.
Thì ra, cao tầng Minh Nguyệt giáo gần đây vừa ra quyết định phái người tiến về đại lục Tây Hạ bên kia Tây Hải để thăm dò. Nghe nói tài nguyên tu luyện nơi đó phong phú hơn nhiều so với đại lục Đông Châu. Ngoài ra còn có lượng lớn Yêu thú có thể hiến tế.
Có điều danh ngạch hành động lần này có hạn. Trải qua thương nghị, cao tầng trong giáo quyết định thông qua phương thức tỷ thí, chọn ra hai trăm đệ tử tinh anh. Phối hợp với hành động này, toàn bộ quá trình ra khơi đều phải tạm dừng. Nửa năm sa, tổng tuyển cử sẽ được cử hành tại thành Khúc Dương, Đô thành của cô quốc Tây Hạ.
Trước lúc tiến hành tổng tuyển cử, vài chục phân đàn tại các thành trì sẽ tiến hành sơ tuyển. Bì Thành là một trong những địa điểm như vậy. Một tháng sau, sơ tuyển ở Bì Thành sẽ bắt đầu. Người thắng sau đó sẽ cùng tiến đến thành Khúc Dương.
Nghe trung niên mặt trắng giải thích xong, Thạch Mục vội vàng đứng dậy đa tạ, khách sáo một phen rồi mang theo Hầu Tái Lôi rời khỏi phòng.
Rất nhanh, hai người đã xuất hiện trên đường cái Bì Thành. Lúc này, đường phố cũng không có nhiều người.
“Đối với lần tuyển chọn này, ngươi có ý kiến gì không?” Thạch Mục liếc nhìn Hầu Tái Lôi rồi hỏi.
“Xem ra Mục tiền bối có ý tham gia lần tuyển chọn này?” Hầu Tái Lôi hỏi dò.
“Không sai.” Thạch Mục gật đầu.
“Thứ cho ta nói thẳng, tuyển chọn quan trọng như vậy, trong giáo nhất định kiểm tra nghiêm ngặc thân phận người tham gia. Chỉ với Minh Nguyệt lệnh là không đủ, chi bằng tiền bối hay gia nhập Minh Nguyệt giáo đi?” Hầu Tái Lôi tiến sát lại, nhỏ giọng đề nghị.
“Gia nhập Minh Nguyệt giáo cũng không phải đơn giản như vậy đi. Ngươi còn biện pháp khác không?” Thạch Mục lắc đầu.
“Đúng rồi! Căn cứ tình hình những năm qua, tỷ thí sơ tuyển dạng này dù được thiết lập ở từng phân nhánh nhưng đều do đặc sứ từ Tổng Dàn chịu trách nhiệm giám sát. Đến lúc đó, nhờ Quyền chấp sự hỗ trợ, bỏ ra chút ít Linh Thạch mua lấy một danh ngạch sơ tuyển cũng không phải việc gì khó. Chỉ cần có thể lọt vào danh sách sơ tuyển, lúc thi vòng hai cũng không bị kiểm tra thân phận thật sự.” Hầu Tái Lôi suy một chút rồi mới đề nghị.
Thạch Mục nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu.
Thời gian kế tiếp, hắn mang theo Hầu Tái Lôi, tìm kiếm nơi ở trong thành.
Sau chừng nửa canh giờ, họ Thạch thuê lấy hai phòng trọ ở một khách điếm phía Đông thành. Phòng trọ không lớn, mỗi gian đều có cấm chế ngăn cách thần thức, giá cả vô cùng kinh người. Tiền thuê hai gian phòng này không ngờ đến hơn một vạn lượng bạc.
Giá cả đắt đỏ như thế khiến Hầu Tái Lôi càng thêm hoảng sợ.
Lại nói tiếp, chuyện này có liên quan đến tỷ thí ra biển. Tuy rằng tổng đàn Minh Nguyệt Giáo vẫn chưa chính thức tuyên bố việc này nhưng không ít người chỉ sợ đã thông qua đủ loại con đường sớm biết được một ít tin tức vì vây sớm từ bốn phương tám hướng tiến về thành trì tổ chức thi đấu. Trong đó lấy đệ tử Minh Nguyệt Giáo làm chủ, cũng không thiếu một ít nhân sĩ ngoại giáo muốn mượn cơ hội phát tài.
Bỉ Thành vốn cũng không lớn. Lúc này thoáng cái lại có nhiều người tìm đến như vậy, phòng ở trở nên vô cùng đắt khách, giá cả theo đó tự nhiên nước lên thuyền lên.
Có điều trong túi Thạch Mục còn hơn vạn Linh Thạch, từng này chi tiêu không đáng để tâm.
Năm ngày sau, lúc chạng vạng.
Trong một ngõ nhỏ vắng vẻ tại Bỉ Thành.
Thạch Mục mọt thân áo bào xám đứng ở cửa sân một khu dân cư tương đối hoang tàn, Hầu Tái Lôi sau lưng cũng thế. Thì ra vào hai ngày trước, họ Hầu