Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 269: Hội giao dịch dưới lòng đất


trước sau

Dịch: nila32

Sau thời gian chừng một nén nhang, Hầu Tái Lôi xuất hiện ở cửa ra vào, nhẹ gật đầu với Thạch Mục. Họ Thạch hiểu ý, lách mình vào theo.
Một lát sau, Thạch Mục xuất hiện trong một gian phòng trang trí tương đối đơn giản.

Một người đàn ông trung niên mặt trắng, mày râu nhẵn nhụi, thân vận trường bào máu xám ngồi trên ghế gỗ, đưa mắt dò xét Thạch Mục một hồi rồi lần nữa nhìn sang Hầu Tái Lôi.

“Quyền chấp sự, vị này là Mục tiền bối mà tại hạ vừa nói đến. Hắn là thành viên của phân đà Kiềm Thành, có giao tình không cạn với tại hạ. Lần này dọc đường đến Bì Thành, trong lúc nói chuyện phiếm đã ngỏ ý cùng ra biển thực hiện nhiệm vụ. Chuyện ra biển vốn do tổng đàn quản lý, tại hạ lập tức nhớ đến Quyền chấp sự thủ đoạn thông thiên, lại có không ít bằng hữu ở tổng đàn bổn giáo nên mới giới thiệu hắn đến đây.” Hầu Tái Lôi vừa chắp tay vừa cất lời nịnh nọt.

Thạch Mục mỉm cười, chắp tay hành lễ với đối phương sau đó lấy ra Minh Nguyệt Lệnh. Hắn đã che giấu khí tứ võ giả của bản thân nhưng không hề thu liễm tu vi thuật sĩ của mình. Lúc này, toàn thân mơ hồ tản ra chấn động pháp lực đặc thù của thuật sĩ Tinh giai.

“Thì ra là Mục đạo hữu, hạnh ngộ hạnh ngộ. Nếu ta đoán không sai, các hạ hẳn muốn ra biển săn Hải thú?” Trung niên mặt trắng liếc nhìn Minh Nguyệt Lệnh trong tay Thạch Mục chứ không đưa tay nhận lấy.

“Quyền chấp sự minh giám, quả thực là như thế.” Thạch Mục thu hồi Minh Nguyệt Lệnh rồi nói.

“Ra biển săn bắn vốn dĩ không phải chuyện gì ghê gớm, chỉ cần đến thành Khúc Dương đăng ký liền có thể lên thuyền bổn giáo mỗi hai tháng một lần để ra khơi. Thế nhưng, gần đây biển khơi có biến, ta vẫn muốn khuyên các hạ không nên đi, miễn cho một chuyến không công.” Trung niên mặt trắng nói ra.

“Xin nói rõ!” Thạch Mục khẽ giật mình.

“Việc này liên quan đến một ít sự tình Tổng Đàn chưa công bố, tại hạ không thể nhiều lời.” Trung niên mặt trắng lắc đầu, ra vẻ không có cách nào.

“Quyền đạo hữu, việc này vô cùng quan trọng với tại hạ. Nếu như các hạ có thể chỉ điểm một chút, tại hạ vô cùng cảm kích.” Thạch Mục lấy ra mười viên hạ phẩm linh thạch, đặt nhẹ trên bàn.

“Mà thôi, việc này cũng không phải chuyện gì cơ mật, các ngươi cũng không coi là người ngoài...” Trung niên mặt trắng nhẹ phất tay áo, bất động thanh sắc thu lấy linh thạch trước mặt, suy nghĩ một chút rồi nói, thanh âm nhỏ đi vài phần.

Hai người Thạch Mục và Hầu Tái Lôi thấy thế, vội vàng ghé sát một chút, ra vẻ rửa tai lắng nghe. Thời gian kế tiếp, thông qua lời kể của trung niên mặt trắng, cả hai rốt cuộc rõ ràng mọi việc.

Thì ra, cao tầng Minh Nguyệt giáo gần đây vừa ra quyết định phái người tiến về đại lục Tây Hạ bên kia Tây Hải để thăm dò. Nghe nói tài nguyên tu luyện nơi đó phong phú hơn nhiều so với đại lục Đông Châu. Ngoài ra còn có lượng lớn Yêu thú có thể hiến tế.

Có điều danh ngạch hành động lần này có hạn. Trải qua thương nghị, cao tầng trong giáo quyết định thông qua phương thức tỷ thí, chọn ra hai trăm đệ tử tinh anh. Phối hợp với hành động này, toàn bộ quá trình ra khơi đều phải tạm dừng. Nửa năm sa, tổng tuyển cử sẽ được cử hành tại thành Khúc Dương, Đô thành của cô quốc Tây Hạ.

Trước lúc tiến hành tổng tuyển cử, vài chục phân đàn tại các thành trì sẽ tiến hành sơ tuyển. Bì Thành là một trong những địa điểm như vậy. Một tháng sau, sơ tuyển ở Bì Thành sẽ bắt đầu. Người thắng sau đó sẽ cùng tiến đến thành Khúc Dương.

Nghe trung niên mặt trắng giải thích xong, Thạch Mục vội vàng đứng dậy đa tạ, khách sáo một phen rồi mang theo Hầu Tái Lôi rời khỏi phòng.

Rất nhanh, hai người đã xuất hiện trên đường cái Bì Thành. Lúc này, đường phố cũng không có nhiều người.

“Đối với lần tuyển chọn này, ngươi có ý kiến gì không?” Thạch Mục liếc nhìn Hầu Tái Lôi rồi hỏi.

“Xem ra Mục tiền bối có ý tham gia lần tuyển chọn này?” Hầu Tái Lôi hỏi dò.

“Không sai.” Thạch Mục gật đầu.

“Thứ cho ta nói thẳng, tuyển chọn quan trọng như vậy, trong giáo nhất định kiểm tra nghiêm ngặc thân phận người tham gia. Chỉ với Minh Nguyệt lệnh là không đủ, chi bằng tiền bối hay gia nhập Minh Nguyệt giáo đi?” Hầu Tái Lôi tiến sát lại, nhỏ giọng đề nghị.

“Gia nhập Minh Nguyệt giáo cũng không phải đơn giản như vậy đi. Ngươi còn biện pháp khác không?” Thạch Mục lắc đầu.

“Đúng rồi! Căn cứ tình hình những năm qua, tỷ thí sơ tuyển dạng này dù được thiết lập ở từng phân nhánh nhưng đều do đặc sứ từ Tổng Dàn chịu trách nhiệm giám sát. Đến lúc đó, nhờ Quyền chấp sự hỗ trợ, bỏ ra chút ít Linh Thạch mua lấy một danh ngạch sơ tuyển cũng không phải việc gì khó. Chỉ cần có thể lọt vào danh sách sơ tuyển, lúc thi vòng hai cũng không bị kiểm tra thân phận thật sự.” Hầu Tái Lôi suy một chút rồi mới đề nghị.

Thạch Mục nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu.

Thời gian kế tiếp, hắn mang theo Hầu Tái Lôi, tìm kiếm nơi ở trong thành.

Sau chừng nửa canh giờ, họ Thạch thuê lấy hai phòng trọ ở một khách điếm phía Đông thành. Phòng trọ không lớn, mỗi gian đều có cấm chế ngăn cách thần thức, giá cả vô cùng kinh người. Tiền thuê hai gian phòng này không ngờ đến hơn một vạn lượng bạc.

Giá cả đắt đỏ như thế khiến Hầu Tái Lôi càng thêm hoảng sợ.

Lại nói tiếp, chuyện này có liên quan đến tỷ thí ra biển. Tuy rằng tổng đàn Minh Nguyệt Giáo vẫn chưa chính thức tuyên bố việc này nhưng không ít người chỉ sợ đã thông qua đủ loại con đường sớm biết được một ít tin tức vì vây sớm từ bốn phương tám hướng tiến về thành trì tổ chức thi đấu. Trong đó lấy đệ tử Minh Nguyệt Giáo làm chủ, cũng không thiếu một ít nhân sĩ ngoại giáo muốn mượn cơ hội phát tài.

Bỉ Thành vốn cũng không lớn. Lúc này thoáng cái lại có nhiều người tìm đến như vậy, phòng ở trở nên vô cùng đắt khách, giá cả theo đó tự nhiên nước lên thuyền lên.

Có điều trong túi Thạch Mục còn hơn vạn Linh Thạch, từng này chi tiêu không đáng để tâm.

Năm ngày sau, lúc chạng vạng.

Trong một ngõ nhỏ vắng vẻ tại Bỉ Thành.

Thạch Mục mọt thân áo bào xám đứng ở cửa sân một khu dân cư tương đối hoang tàn, Hầu Tái Lôi sau lưng cũng thế. Thì ra vào hai ngày trước, họ Hầu

đã thu được một ít tin tức từ đám giáo hữu trong thành. Một thế lực nhân lúc Bỉ Thành xuất hiện vô số giáo đồ Minh Nguyệt cùng nhân sĩ ngoại giáo để tổ chức hội giao dịch ngầm, nghe đồn xuất hiện không ít đồ vật khó gặp bên ngoài. Thạch Mục nghe xong tự nhiên cam thấy có phần hứng thú nên mới đến đây

Hầu Tái Lôi tiến đến gõ cửa. Thạch Mục lửng thửng theo sau.

“Cốc... Cốc.... Cốc cốc cốc” Hai dài ba ngắn, tổng cộng năm tiếng.

Sau một lát, tiếng mở cửa kêu “Két”.

Cửa sân mở ra, hai nam tử trẻ tuổi mặc áo đỏ quần xanh cảnh giác đứng sau cửa, đánh giá Thạch Mục và Hầu Tái Lôi.

Thạch Mục sử dụng thần thức quét qua, phát hiện cả hai đều là võ giả Hậu Thiên Đại viên mãn.

Không đợi thanh niên kia mở miệng, Hầu Tái Lôi đã xất ra một tấm ngọc bài tản mát chấn động pháp lực, lơ lửng trước mặt hai người. Hai nam tử trẻ tuổi thấy vậy lập tức nghiêng người nhường đường.

Một lát sau, Thạch Mục và Hầu Tái Lôi đã vào đến một không gian dưới lòng đất. Lúc này cả ha đã khoác lên mình một chiếc trường bào màu đen, chỉ còn đôi mắt lộ ra.

Thạch Mục đưa mắt đánh giá trái phải.

Nơi này tương đối rộng rãi, diện tích ước chừng trăm trượng. Trên mảnh đất trống hình trọn có đặt bàn đá dài gần một trường.
Lúc này, bên trong mật thất đã tụ tập ba bốn trăm người, không ít kẻ tản mát khí tức tương đối mạnh mẽ, đều là võ giả Tiên Thiên hoặc là thuật sĩ Tinh Giai. Có điều nhờ vào trường bào màu đen tương đối rộng rãi, lại có tác dụng ngăn cách thần thức nên ngoại trừ hình dáng bên ngoài cao thấp khác nhau, mọi người đều không sai biệt lắm.

Thạch Mục tương đối hài lòng với cách bố trì này.

Nơi đây tuy rằng không thể sánh với Thăng Tiên Đấu Giá hội ở thành Thiên Ngu nhưng cường giả cũng không ít. Giao dịch một hồi nhất định sẽ tìm ra thứ khiến hắn động tâm.

Nghĩ vậy, Thạch Mục mang theo Hầu Tái Lôi tìm mọt chỗ ngồi, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong vòng nửa canh giờ, lại có trên dưới một trăm người tìm đến. Giao dịch hội rốt cuộc bắt đầu.

“Khục khục, thời gian đã đến, chư vị đạo hữu đều đã có mặt. Hội giao dịch hiện tại bắt đầu.” Một giọng nói già vang lên từ sau bàn đá.

Không biết từ lúc nào, một bóng người phủ kín trường bào lục sắc từ đó hiện ra.

Âm thanh bàn tán cũng theo đó ngừng lại. Ánh mắt mọi người đều lộ vẻ phấn khởi.

“Giao dịch hội lần này, không có gì hạn chế, tài liệu trân quý, đan dược, pháp khí, công pháp đều có thể mang ra giao dịch. Có điều vật phẩm chỉ có thể dùng Linh Thạch yết giá. Mỗi khi chỉ được chào bán một lần. Một khi giao dich hoàn thành, hai bên phải lấy giá sau cùng nhân ba phần trăm xem như tiền thuê.” Người áo lục lần nữa lên tiếng.
Người này vừa dứt lời, bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.

Thạch Mục âm thầm gật đầu.

Khó trách thế lực trong thành lại muốn tổ chức hội giao dịch ngầm như vậy. Nơi này có gần năm trăm người, giao dịch chỉ nhận Linh Thạch. Vả lại mỗi lần phải nộp sáu phần trăm tiền thuế. Trong vòng một đêm chỉ sợ có thể kiếm được một khoản tài phú xa xỉ. Huống hồ, thế lực đứng ra tổ chức giao dịch còn có thể tranh thủ thu lấy không ít tài nguyên quý hiếm. Chẳng qua, giao dịch hội loại này mua bán dễ dàng lại an toàn, tất cả đều được cam đoan vì vậy mọi người đều nguyện ý trả tiền thuê đắt đỏ này.

“Chư vị đạo hữu, tại hạ nóng vội, trước hết thả con tép, bắt con tôm vậy.” Không đợi tiếng ồn lắng xuống, một người áo đen nhỏ gầy đã tiến đến bên cạnh bàn đá.

Năm sau người phía dưới đành phải hậm hực lui về.

...
Sau hai canh giờ, Thạch Mục quay về khách sạn.

Tại lần giao dịch này, ngoại trừ một bộ Càn Thiên Phù Kinh từ Minh Nguyệt Giáo truyền ra, không còn vật gì đáng xem trọng. Nguyên nhân chủ yếu là vì điển tịch này có ghi lại hơn mười bí thuật Phù Lục cấp cao.

Dựa vào công lực thuật sĩ Tinh Giai của mình, lại thêm Linh Mục tăng phúc, Thạch mục đã sớm có ý định thử qua phù lục cao cấp rồi. Vì vậy sau một phen tranh đoạt, hắn đã bỏ ra gần một nghìn năm trăm Linh Thạch thu nó về tay.

Hành động này khiến họ Thạch bị không ít người trong hội trường cười nhạo. Dù sao Phù Sư là một chức nghiệp đốt tiền. Dựa sức một người chỉ sợ ngay đến Phù lục sơ giai cũng không luyện được, đừng nói bùa chú đẳng cấp cao. Về phàn phù sư có đẳng cấp cao đến từ một số tông môn sẽ không thiếu thốn điển tịch loại này. Vì vậy điển tịch phù lục thoạt nhìn giống như gân gà. Đương nhiên, không thiếu những kẻ thấy thích là mua.

Thạch Mục hiển nhiên bị những người có mặt cho là loại này. Hắn đương nhiên không thèm để tâm. Sau khi cẩn thận đặt Thải Nhi đang ngủ say trong lòng sang một bên, họ Thạch xếp bằng trên giường gỗ, lấy ngọc giản màu xám có chứa Càn Thiên Phù Kinh đặt lên trán, đọc qua một cách cẩn thận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện