Nửa khắc đồng hồ sau, ở một căn phòng trong tòa lầu các.
“Đại nhân minh giám, tất cả những gì tại hạ biết đều đã nói cả rồi, mong đại nhân hạ thủ lưu tình, tha cho tiểu nhân một mạng. Việc hôm nay ta thề tuyệt đối sẽ không hé răng với bất cứ ai!” Giờ phút này, toàn thân trung niên nhân áo xám bị bao phủ trong một quầng sáng xám. Khuôn mặt y vặn vẹo, dường như đang rất đau đớn. Y không ngừng lên tiếng cầu xin Hầu Tái Lôi tha mạng.
Nói xong, y nhìn thoáng qua mặt đất bên cạnh.
Tên Quyền chấp sự kia lúc này hai mắt vô thần, tay chân bị đóng đinh trên mặt đất, máu tươi lênh láng, hơi thở như có như không. Minh Nguyệt Giáo có một bộ thủ đoạn bức cung, tra tấn thần hồn, thân thể của con người, khiến họ muốn sống không được, muốn chết không xong. Tuy địa vị trong giáo không cao nhưng Hầu Tái Lôi cũng chẳng xa lạ gì với đạo này.
Dĩ vãng, trung niên nhân áo xám đã dùng loại thủ đoạn này bức cung không ít người. Nhưng y tuyệt đối không nghĩ ra được sẽ có ngày mình cũng sẽ chịu loại đãi ngộ này. Giờ phút này, trong lòng y hối hận vô cùng. Ở Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo, y dù gì cũng được coi là một tiểu đầu mục. Lần này, được Thương Lang Điện Chủ chiếu cố mới được nhận cái chức Đặc sứ đi tuyển chọn. Vốn muốn lợi dụng cơ hội này vét một khoản, ai ngờ lại đụng đến Thạch Mục hai tên sát tinh này.
“Từ nay về sau tiểu nhân nguyện ý đi theo Thạch đại nhân. Nếu người không yên tâm, đại khái có thể dùng Cấm Thần Châu khống chế một phần Nguyên Thần của ta. Vậy sẽ không sợ tiểu nhân phản bội người.” Trung niên nhân áo xám đột nhiên xoay chuyển ánh mắt, hướng về phía cửa thét to.
"Mục tiền bối! Nên hỏi đều hỏi rõ ràng rồi." Hầu Tái Lôi khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, Thạch Mục chẳng biết từ lúc nào đã từ cửa ra vào đi đến.
“Thạch đại nhân, tu vi của kẻ bên người ngài này chẳng qua chỉ là Linh giai đỉnh phong. Tiểu nhân đồng tu Võ-Pháp, chắc chắn có ích với ngài hơn hắn.” Tên sứ giả áo xám lại nhanh chóng nói.
Hầu Tái Lôi nghe vậy trong lòng liền giận dữ, hận không thể một đao chọc chết tên sứ giả này. Nhưng Thạch Mục còn đang đứng ở bên cạnh, hắn không dám biểu lộ ra mặt, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục phất phất tay, ý bảo Hầu Tái Lôi lui ra.
Trong lòng Hầu Tái Lôi cả kinh, gã vung tay ném trung niên nhân áo xám ngã sấp mặt trên mặt đất, bản thân tức thì lui qua một bên.
“Đa tạ ơn tha mạng của đại nhân, ngày sau tiểu nhân tất sẽ…” Trung niên nhân áo xám cảm thấy thân thể buông lỏng, liền vội vàng giãy dụa ngồi lên, tay trái thì lặng lẽ thò vào bên hông, cầm lấy một miếng Phù lục.
Vào thời khắc này, trước mặt trung niên nhân áo xám chợt hiện lên một đạo kim quang, xuyên thủng yết hầu y.
Phốc!
Yết hầu y lủng một cái lỗ lớn, máu tươi tràn ra ào ào.
Trung niên nhân áo xám trợn trắng mắt, liều mạng bịt cổ họng lại, ý muốn ngăn lại sinh cơ trong cơ thể đang từng phút trôi qua. Chẳng qua chỉ vài hơi thở sau, thần thái trong mắt y từ từ tan rã, thân thể đổ gục trên mặt đất, đã không còn hơi thở.
Kim quang lóe lên, lại xẹt qua cổ họng của Quyền chấp sự, đưa tiễn gã đi gặp Diêm Vương.
Hầu Tái Lôi ngơ ngác nhìn xem một màn trước mắt, không nói nên lời.
Thạch Mục mặt không biểu tình, phất tay triệu hồi Kim Tiền Kiếm, sau đó đi đến bên cạnh thi thể trung niên niên nhân áo xám, sờ mó một hồi liền lấy ra một cây Pháp trượng màu đen, hai ba chai thuốc, một khối ngọc phiến đen, hơn mười khối Linh Thạch, còn có một tấm Minh Nguyệt Lệnh. Cây Pháp trượng có thân đen kịt bóng loáng giống như một đoạn trúc, trên đỉnh khảm một viên thủy tinh đen, trong đó lóe lên từng đạo điện quang màu đen, nhìn qua là biết không phải hàng thường. Còn miếng ngọc phiến đen, ở một góc của nó có khắc một ký hiệu ánh trăng đỏ sậm, chất liệu có chút đặc thù, không biết dùng làm cái gì.
Ngoại trừ cây Pháp trượng cùng khối ngọc phiến ra, những thứ khác đều là một ít vật tầm thường. Mấy chai thuốc, có vài chai là thuốc giải độc, vài chai chữa thương..Chất lượng tương đối bình thường. Hơn mười khối Linh Thạch phần lớn là hạ phẩm, chỉ có một khối Linh Thạch là trung phẩm có thuộc tính hỏa.
"Mới có chút đồ như vậy…” Thạch Mục có chút thất vọng, nhặt khối ngọc phiến màu đen lên ngắm nghía chơi đùa.
“Theo tên kia khai thì khối ngọc phiến đen này là một Pháp khí dùng để ghi chép danh sách sơ tuyển lần này.” Hầu Tái Lôi nói.
Thạch Mục gật gật đầu, lại cầm lên cây Pháp trượng màu đen, ném nó cho Hầu Tái Lôi.
“Thứ này vô dụng với ta, liền cho người đi.” Thạch Mục nói.
"Đa tạ Thạch tiền bối." Hầu Tái Lôi đại hỉ, vội vàng đón lấy, cầm ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve…
Phẩm chất của cây Pháp trượng này cao hơn cây hắn đang xài không chỉ một bậc. Thuộc tính ẩn chứa bên trong thủy tinh đen trên đỉnh Pháp trượng chính là Âm Linh Lực tinh thuần.
Thạch Mục lại động thủ lột cái áo tên trung niên nhân áo xám đang mặc ra, vung chân đá hai cỗ thi thể đến bên cạnh Hầu Tái Lôi.
“Hai cỗ thi thể này đều là tế phẩm tốt cho giáo đồ Minh Nguyệt Giáo các ngươi. Ngươi hiến tế chúng đi, từ đó mới có thể gia tăng một chút thực lực.” Thạch Mục nói.
“Đa tạ Mục tiền bối đã dày công ban thưởng!” Hầu Tái Lôi ngơ ngác một chút, thi lễ một cái thật sâu với Thạch Mục, nói cảm ơn.
Hai cỗ thi thể này khi còn sống có tu vi cũng không yếu, sau khi hiến tế chắc chắn sẽ làm cho thực lực hắn tăng nhiều.
Thạch Mục khoát tay áo, đi tới một bên.
Hầu Tái Lôi từ trên người mình lấy ra một ít đồ, bắt đầu hưng phấn đi bố trí một cái Pháp trận hiến tế ngay trong gian phòng. Pháp trận có chút phức tạp, gã mất gần nửa giờ mới làm xong. Sau đó, họ Hầu lôi hai cỗ thi thể đến trong Pháp trận, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, Pháp trận nhanh chóng tản mát ra quang mang đen kịt.
Thạch Mục đứng ở một bên, tay áo vung lên, mấy cái Phù lục bay ra, rơi vào từng góc hẻo lánh trong gian phòng. Hắn bày ra một cái kết giới, phối hợp với cái kết giới mà Hầu Tái Lôi đã mở ra lúc ban đầu, hoàn toàn che lại chấn động Pháp lực do hiến tế tản mát ra.
Quá trình hiến tế, hắn đã xem qua một lần, chẳng qua lần đó khoảng cách khá xa, xem không rõ bằng bây giờ.
Theo từng câu chú ngữ từ miệng Hầu Tái Lôi tuôn ra, Minh Nguyệt Lệnh trong tay gã bùng lên huyết quang. Trong chốc lát, trong Pháp trận dang lên hỏa diễm màu máu, bao phủ lấy hai cỗ thi thể. Hào quang lóe lên, hai cỗ thi thể liền biến mất trong ngọn lửa. Một khắc sau, từ trong Pháp trận, từng luồng sáng xám bay ra, nhao nhao chui vào trong cơ thể họ Hầu. Cả người gã chìm