Mấy ngày sau.
Trong phòng khách cửa hàng Thiên Ngô.
Lông mày Thạch Mục nhíu chặt, đang ngồi đàm luận điều gì đó với Điền chưởng quỹ. Trên mặt bàn bên cạnh còn đặt một cốc trà thơm tỏa hơi nghi ngút, dường như còn chưa bị người động tới.
“Không nghĩ tới nàng đã thực sự đến Cổ quốc Tây Hạ…Điền chưởng quỹ, có thể thay ta truyền một tin tức đến cho nàng hay không?” Thạch Mục suy nghĩ một chút, hỏi.
“Có thể, Từ đại sư đã thông báo rồi, chỉ tính nửa giá cho Mục đạo hữu, năm trăm Linh Thạch là được.” Điền chưởng quỹ nói ra.
Thạch Mục không nói thêm gì, từ trong Trần Miểu Giới lấy ra một phong thư, cùng năm khối Linh Thạch trung phẩm cùng một chỗ đưa qua.
Điền chưởng quỹ vươn tay đón lấy, hai người lại thảnh thơi ngồi trò chuyện trong chốc lát, sau đó Điền chưởng quỹ cáo từ rời đi.
Thạch Mục ngả lưng lên ghế dựa, nhắm hai mắt lại, dưỡng thần.
Một lát sau, môt thanh âm già nua từ ngoài cửa truyền đến.
“Mục đạo hữu, thật sự có lỗi. Vừa rồi lão hủ có việc gấp phải xử lý, để các hạ chờ lâu rồi.” Từ Lỗ Tử vội vàng từ ngoài cửa đi đến, cũng không ngồi xuống mà trực tiếp đi tới chỗ Thạch Mục.
"Từ đại sư công việc bề bộn, tại hạ chờ trong chốc lát cũng không sao. Chẳng qua không biết binh khí của tại hạ luyện chế thế nào rồi?” Thạch Mục hỏi.
“Việc này…thật sự là một lời khó nói hết. Đợi Mục đạo hữu nhìn thấy tận mắt, tự nhiên sẽ minh bạch.” Bước chân Từ Lỗ Tử trì trệ, trên mặt lão hiện lên một tia xấu hổ, nói.
"Tốt, mời đại sư dẫn đường." Trong lòng máy động, Thạch Mục nói.
Từ Lỗ Tử cũng không nhiều lời, lập tức quay người đi ra ngoài sảnh.
Hai người đi ngang qua liên tiếp mấy cái sân nhỏ trông như nhà kho, rồi dừng lại trước một cái sân nhỏ được đẽo từ một khối cự thạch màu xám. Đại môn sân nhỏ lúc này đang mở rộng, có thể thấy trong đó một đống tài liệu thiết chế được sắp xếp chính tề, còn có mấy bồn nước làm bằng đá cực lớn.
Trong sân nhỏ người đến người đi, phần lớn đều là các đại hán tinh tráng, họ cởi trần nửa người trên, trong tay cầm các loại tài liệu hoặc công cụ, ra ra vào vào tất cả các gian phòng.
Từ Lỗ Tử trực tiếp đi vào trong nội viện, đi thẳng đến một gian nhà đá không lớn lại riêng biệt ở sâu bên trong. Thạch Mục nhắm mắt đi theo sau lưng Từ Lỗ Tử, ánh mắt đánh giá gian nhà đá.
Gian nhà đá này được đẽo từ một loại đá xanh lam nhạt, ở trong sân này lộ ra có chút đặc biệt.
"Từ đại sư!"
"Sư phó!"
Trên đường đi gặp phái các đại hán cường tráng, bọn họ đều dừng lại cung kính thi lễ với Từ Lỗ Tử.
Từ Lỗ Từ gặp ai cũng đều sẽ mỉm cười gật đầu đáp lại.
Rất nhanh, Từ Lỗ Tử cùng Thạch Mục đi vào trong gian nhà đá màu lam.
Đây là một gian hỏa thất cá nhân không lớn lắm, ở giữa phòng đặt một cái lò lửa thật lớn.
Điều làm cho Thạch Mục ngoài ý muốn chính là tuy trong lò có ánh lửa lộ ra, nhưng cả gian thạch thất cũng không quá nóng, dường như có Pháp trận cao minh nào đó ngăn cách độ nóng lại rồi.
Cách lò lửa không xa là một bình đài rèn hình vuông, đen nhánh. Bên cạnh bình đài là một giá để vũ khí bằng sắt.
Trên giá, ngoại trừ một thanh trường cung bằng xương màu trắng ra còn có một thanh trường đao cùng đoản côn màu ngăm đen. Nhìn bộ dạng chúng nó cũng không khác nhiều so với lúc trước. Bên cạnh giá còn dựng lấy một cái bình, trong đó đựng gần hai chục mũi tên có lông đuôi màu đen.
"Mục đạo hữu, ngươi trước xem một chút cung này như thế nào? Lão phu lấy gân Hắc Dực Sư Thứu làm dây cung rồi luyện chế lại một lần, còn mấy cái lông vũ kia thì chế thành hai mươi cây mũi tên có đuôi thứu.” Từ Lỗ Tử tiến lên vài bước, nhấc Phá Thiên Cung ra khỏi giá, nhấc bình đựng mũi tên lông vũ màu đen kia lên, quay người đưa cho Thạch Mục.
Thạch Mục đón lấy, chỉ thấy mặt ngoài thân cung cùng cánh cung vốn màu xương trắng của Phá Thiên Cung có thêm không ít Linh văn. Dây cung cũng rực rỡ hẳn lên. Mũi tên trong bình có cả thảy hai mươi cây, phần đuôi mũi tên đúng là lông chim lấy từ Hắc Dực Sư Thứu, trên thân mũi tên còn khắc từng vòng phù văn rậm rạp.
Cung và tên đều tản mát ra chán động Pháp lực mãnh liệt, không ngờ đều là Pháp khí thượng phẩm.
Thạch Mục hài lòng nhẹ gật đầu, trên tay lóe lên bạch quang, Phá Thiên Cung cùng mũi tên đuôi thứu đã bị hắn thu vào, nói:
"Đa tạ Từ đại sư."
Từ Lỗ Tử khoát tay áo, lại nhấc Vẫn Thiết Hắc Đao cùng Đoản Côn ra khỏi giá vũ khí, đưa tới.
Thạch Mục vươn tay tiếp nhận đao côn, ước lượng một chút, cảm giác sức nặng của nó dường như cũng không phát sinh biến hóa quá lớn. Chẳng qua đường kính lại nhỏ hơn một vòng so với lúc trước, xem ra nguyên nhân là vì tạp chất đều bị bài trừ ra.
Cấu tạo của chúng nó cũng không khác gì trước đây, khi ghép lại cũng có thể tạo thành một thanh Mạch Đao dài tám thước.
Chẳng biết tại sao, lần này khi cầm trong tay Vẫn Thiết Hắc Đao cùng Đoản Côn , trong lòng hắn ẩn ẩn dâng lên một loại cảm giác thân thiết khó nói nên lời. Thạch Mục nghĩ tới biểu hiện kỳ quái lúc trước của Từ Lỗ Tử, lập tức phát hiện dị thường. Trên thân Vẫn Thiết Hắc Đao cùng Đoản Côn vẫn chưa được khắc bất kỳ Phù trận nào.
Thạch Mục ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn về phía Từ Lỗ Tử.
Không đợi hắn mở miệng, Từ Lỗ Tử đã chủ động giải thích:
"Mục đạo hữu, việc này nói ra thật xấu hổ, là do lão phu có chút chủ quan..."
Hóa ra, sau khi hai kiện binh khí được chiết xuất xong tạp chất, Từ Lỗ Tử liền sai người khắc Phù trận cho chúng nó. Nhưng ngoài ý muốn của mọi người chính là sau khi được tinh luyện, độ cứng của hai kiện binh khí này tăng lên nhiều. Bọn họ dùng hết thảy các biện pháp từ thông thường đến đặc biệt cũng không thể lưu lại chút dấu vết nào trên thân hai kiện binh khí, chứ đừng nói gì đến minh khắc Phù trận.
"Từ đại sư, ý của ngươi là, hai kiện binh khí này của tại hạ đã mất khả năng trở thành Pháp khí rồi hả?” Thạch Mục nhướng mày, hỏi.
"Xác thực như thế." Vẻ mặt Từ Lỗ Tử tràn đầy áy náy, gật gật đầu nói.
Nói xong, trên tay Từ Lỗ Tử lóe lên hào quang,hiện ra một cái túi đựng số Linh Thạch mà lúc trước Thạch Mục đã giao. Lão đưa túi cho Thạch Mục, nói:
"Mục đạo hữu, lần này là lão hủ nhìn sai. Lão hủ không cách nào làm được sự tình đã đáp ứng lúc trước. Chỉ đành trả lại số Linh Thạch này cho đạo hữu.” Từ Lỗ Tử khẽ thở dài nói.
“Không biết Từ đại sư có thể cho tại hạ mượn hỏa thất này dùng một lát được không?” Sauk hi tiếp nhận Linh Thạch, Thạch Mục đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Lỗ Tử hơi ngẩn ra, nhẹ gật đầu. Lúc này mới nhỏ giọng chỉ cho Thạch Mục phương thức sử dụng hỏa thất.
Đợi cho Từ Lỗ Tử rời đi, bàn tay Thạch Mục khẽ đảo, trên tay nhiều ra một cái bình sứ. Trong bình sứ chứa đầy một thứ chất lỏng, đúng là nọc độc Hóa Kim Tích lúc trước.
Lông mày hắn cay lại, đi tới bình đài rèn, trong lòng có chút tâm thần bất định…
….
Tổng đàn Minh Nguyệt Giáo, bên trong đại điện nghị sự của Minh Thần Điện.
Lúc này, trên vị trí của mười vị điện chủ chỉ thiếu mỗi Liễu Ngạn và đại hán trung niên miệng rộng là không thấy đâu, còn lại đã đến đầy đủ.
“Liễu điện chủ với Đường điện chủ đâu rồi?” Lão già tóc bạc ngồi bên phải ghế giáo chủ lên tiếng hỏi.
Vẻ mặt của hắn giống như đã già đi rất nhiều, so với mấy ngày trước thì giờ đây nếp nhăn trên trán lại càng nhiều, càng sâu.
“Bẩm hữu hộ pháp, linh sủng của Đường điện chủ ở tế đàn Quỷ Vực đột nhiên xảy ra chuyện, hắn đã vội vã