“Binh binh, pặc pặc”
Binh khí của hai người liên tiếp va chạm. Hai ánh đao một đỏ một đen liên tiếp quấn vào nhau, những âm thanh va chạm phát lên đinh tai nhức óc.
Hắc Đao trong tay của Thạch Mục uốn lượn hoàn mỹ, từng chiêu từng thức của Phong Trì Đao Pháp được đánh ra nhuần nhuyễn. Tuy không có đao ảnh trùng điệp như trước nhưng lại biến ảo khôn lường, lúc thì sắc bén lăng lệ, khi thì mềm dẻo biến hóa làm cho người xem có cảm giác phản phác quy chân. Mặc cho tên đại hán áo đỏ công kích mãnh liệt thế nào thì cũng đều bị ngăn chặn lại một cách nhẹ nhàng khiến cho đám người Dư Ý xem đến kinh ngạc há hốc mồm.
Qua những lần va chạm nhau giữa binh khí, Thạch Mục cũng dần cảm nhận được khả năng cắn nuốt chân khí thần kỳ của Vẫn Thiết Hắc Đao. Hắc Đao chỉ thôn phệ chân khí của đối phương trong lúc lưỡi đao va chạm với chân khí hoặc công kích chứa chân khí của đối phương, mặc dù lượng chân khí nuốt được không nhiều nhưng trong một trận chiến, khả năng này đem lại hiệu quả lớn không ngờ. Dù sao trong cuộc giao tranh giữa các cao thủ, chỉ sai một ly là đi cả ngàn dặm, một chút sơ sót có thể ảnh hưởng đến toàn cục trận đấu.
Đại hán áo đỏ tấn công điên cuồng một lúc, chân khí trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao nhưng các đòn tấn công lại không cách nào xuyên được phòng thủ của đối phương, đao pháp dần bị rối loạn, trong lòng than thầm không thôi.
Giờ phút này Thạch Mục đã đạt được mục đích nên cũng không muốn dây dưa thêm nữa, chân khí trong người nhanh chóng vận chuyển, Hắc Đao càng lúc càng nhanh.
Keng, leng keng!
Nháy mắt, Thạch Mục thi triển ra ba lần mười ba đạo Phong Trì Đao Pháp hợp nhất, liên tục phòng ra ba bóng đao màu đen dài hơn một trượng cùng nhau chém thẳng về phía đối phương, uy thế kinh người.
Đại hán ảo đỏ hoảng hốt, trường đao màu đỏ miễn cưỡng khua lên nhưng thân thể liên lục bị đẩy lùi về phía sau. Mặc dù thân thể lúc này đã được cường hóa nhưng cũng không thể chịu nổi, cả cánh tay đều run rẩy không ngừng.
Vì e sợ phạm quy tắc nên Thạch Mục vẫn chưa sử dụng hết mười phần công lực. Sau khi đánh ra ba chiêu, Thạch Mục cũng lao lên theo đòn tấn công của mình, áp sát đối thủ, ánh đao lóe lên khóa lấy chiến đao đỏ thẫm trên tay của đối phương.
Lúc này cánh tay đại hán áo đỏ đã nhức mỏi đến mức giới hạn rồi, làm gì còn sức mà nắm lấy chiến đao nữa. Chiến đao rời tay bắn ra xa.
“Oành” Một tiếng, Thạch Mục thừa cơ tung ra một đấm vào ngực đại hán, đánh bay đối phương ra ngoài. Một đấm này hắn căn lực rất chuẩn, chỉ đánh bay đối thủ ra thôi chứ không có làm tổn thương gì lớn đến hắn.
Không đợi đến lúc đại hán rơi xuống, một sợi xích màu trắng lóe lên trói chặt thân thể hắn.
“Ầm” một tiếng, đại hán ảo đỏ rơi xuống đất nặng nề, biến hóa trên người nhanh chóng biến mất, thân thể cương thi hóa cũng dần khôi phục lại bình thường.
Hầu Tái Lôi đứng đợi ở bên nãy giờ vội mừng rỡ chạy nhanh tới lấy đi cái mũ trên đầu đối phương rồi lại nhanh chóng trở về.
Đại hán áo đỏ nhìn theo đầy căm phẫn những cũng không thể làm gì được, chân khí trong người đã tiêu hao hơn nữa, lại thêm bị Khí Hoàn Xích trói lại không thể nhúc nhích, khác nào cá nằm trên thớt chờ người tới thịt.
“Được rồi, đi thôi.”
Thạch Mục liếc qua chiếc mũ trong tay Hầu Tái Lôi thu đao lại rồi phất tay gỡ bỏ Khí Hoàn Xích.
Đại hán áo đỏ đứng lên, thân thể được tự do nhưng cũng chỉ nhìn qua về phía Thạch Mục rồi thở dài nhặt chiến đao đi xuống đài.
Đồng bọn của hắn cũng vừa thoát ra từ Thổ Lao Thuật nhưng khi thấy trận đấu giữa Thạch Mục và đại hán kia xong thì đánh mất chiến ý, vội vã tránh lui về phía xa.
Trong lúc Thạch Mục đoạt lấy Pháp Mạo cho Hầu Tái Lôi thì những trận chiến xung quanh cũng đã bắ đầu trở nên gay gấn hơn. Không ít người trên lôi đài bắt đầu mất kiên nhẫn, tính tình cũng dần thô bạo hơn.
Dù sao không phải ai cũng có thể chịu được loại quy tắc cổ quái này.
Xung đột bộc phát dẫn đến thương vong cũng nảy sinh, chuyện này khiến cho càng nhiều người mất tư cách tỉ thí, bị đệ tử chấp sự mang ra khỏi lôi đài, đồng thời cũng có không ít người nhờ thế mà thăng cấp một cách khó hiểu.
Đến lúc thời gian chỉ còn khoảng một canh giờ, trên lôi đài chỉ còn khoảng ba nghìn người.
“Xem ra chỉ còn mỗi ta là chưa có, các vị chờ chút.”
Thạch Mục nhìn về phía chiếc mũ trong tay của bốn người, nói một câu rồi tung mình luồn vào đám người đông dúc.
Bốn người còn chưa kịp phản ứng thì Thạch Mục đã biến mất dạng.
Phía xa, Thạch Mục di chuyển như bay, trên người có ánh sáng xanh mờ mờ bao phủ, nhanh chóng đi tới chắn ngay trước một tiểu đội bốn người.
Ánh mắt hắn không chút nào kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào thanh niên cao gầy đội mũ có số bốn trăm ba mươi.
Tiểu đội chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, bóng người Thạch Mục đã xuất hiện trước mặt họ.
Thanh niên cao gầy cảm nhận được ánh mắt nhằm chòng chọc vào mình của Thạch Mục liền nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ đổi lui lại một bước, cầm lấy cây gậy Ngọc Như Ý màu xanh che ở trước người.
“Mục tiêu của các hạ là một trong bốn người chúng ta? Nếu thế thì ta khuyên người nên bỏ cái ý định đó đi.” Một gã trung niên dáng vẻ như là thủ lĩnh đứng ra từ trong bốn người nói. Trên tay hắn cầm một cây thước dài tầm một xích, phù văn màu xanh như ẩn như hiện có vẻ như sẵn sàng giao chiến bất cứ lúc nào.
Hắn vừa nói, ba người còn lại cũng đồng thời tản ra bao vây lấy Thạch Mục, trượng phép trên tay khẽ động chỉa về phía Thạch Mục, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ.
Bốn người họ đều là Tinh Giai thuật sĩ, bốn người cũng hợp lực lại thì công thủ đều toàn diện, thực lực như vậy đã gần như là vô địch thủ trên lôi đài này rồi. Lúc này trong nhóm đã có ba người tìm được số của mình, chỉ cần một người nữa thu được thì đã hoàn toàn mĩ mãn kết thúc vòng này.
Đối với sự xuất hiện của Thạch Mục bọn hắn đều cho rằng tên này đâm đầu vào lửa, cho nên bốn người quyết định sẽ cướp luôn cả số của tên này để cho hắn bị loại, coi như dạy cho hắn một bài học vậy.
Thạch Mục không nói gì, thân mình khẽ rung, bóng người như