Một tiếng thú rống dài từ trên đỉnh núi Bàn Cổ truyền tới!
Bốn chân bộ xương Yêu thú khổng lồ đứng thẳng dậy. Trong tiếng kẽo kẹt ầm vang, cốt trảo phải đang cắm vào trong núi của nó rút mạnh ra, xung quanh lượn lờ vô số phù văn cùng khí thể màu xám.
Trảo phải của nó bỗng nhiên xoay về phía Bắc núi Bàn Cổ vung mạnh lên. Hư không chấn động, hai mươi mấy đạo lưỡi dao màu xám lớn đến không gì sánh được lăng không hiện ra, lao vùn vụt xuống dưới chân núi phía Bắc.
Những lưỡi dao xám khổng lồ này trong chớp mắt đã xuất hiện trên đầu một con Khôi lỗi hình mãnh hổ, nhanh như thuấn di. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên trong hai cái chân trước của Khôi lỗi mãnh hổ chớp động lục quang, sau đấy mạnh mẽ hợp lại trước người, “Phốc” một tiếng, một cái thuẫn bằng ánh sáng xanh mênh mông, to bằng tòa lầu các xuất hiện, chắn trước người nó.
"Ầm ầm" liên tiếp nổ mạnh!
Những lưỡi dao xám khổng lồ liên tiếp va chạm lên mặt ngoài của quang thuẫn, bộc phát ra từng đoàn sáng hai màu tro, lục. Sau khi ngăn cản được một nửa số lưỡi dao xám khổng lồ, quang thuẫn màu lục lập tức vỡ vụn. Còn lại hơn mười đạo đao mang với xu thế không giảm, chỉ trong một hơi thở đã oanh kích lên người Khôi lỗi mãnh hổ.
Một tiếng nổ mạnh vang lên!
Quanh thân Khôi lỗi hình hổ xạ ra từng chùm từng chùm sáng xám. Khôi lỗi hình hổ bị một cỗ sức mạnh đánh bay lên trời, sau đó nổ làm năm bảy mảnh ở giữa không trung.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mười tên Thuật sĩ Tinh giai ở trong thân Khôi lỗi hình hổ không một ai may mắn thoát khỏi. Xung quanh Khôi lỗi hình hổ vốn túm tụm hơn mười tên đệ tử, cũng vì chưa kịp thoát đi mà bị lan đến, chết tại chỗ.
Bộ xương Yêu thú gầm lên giận dữ, đầu lâu chuyển một cái, cái miệng bự lần nữa hé ra.
Ánh sáng màu máu lóe lên, một đạo huyết quang vừa thô vừa to bắn ra. Hư không những nơi nó bắn qua đều bị vặn vẹo biến hình. Một cỗ uy áp kinh khủng khiến cho sắc mặt tất cả đệ tử Thiên Ma Tông nhao nhao đại biến.
Huyết quang sắp đánh trúng một con Khôi lỗi gấu cao hơn mười trượng thì từ giữa không trung, một đạo tinh mang xạ xuống, rơi xuống trước mặt Khôi lỗi gấu, hóa thành một tấm chắn mênh mông màu xám, mặt ngoài lượn lờ phù văn, to cỡ vài chục trượng
Mặt ngoài tấm chắn khắc một chân dung xấu xí màu máu, răng nanh thòi ra ngoài, trông rất dữ tợn.
"Phốc" một tiếng!
Huyết quang vừa thô vừa to lóe lên rồi chui vào bên trong tấm chắn, như trâu đất xuống biển, tan biến không gợn lên chút sóng nào. Tấm chắn màu xám lóe lên hào quang, lần nữa hóa thành một đạo tinh mang vọt tới trong không trung, trong nháy mắt trở về bên người Tư Đồ Hạo, vòng vòng vờn quanh y.
Họ Tư nhìn bên kia một cái, lại liếc sang Vô Trần Đạo Nhân cũng đang lơ lửng giữa không trung, mở miệng nói:
"Vô Trần đạo hữu, xem ra Minh Nguyệt Giáo cũng không lại xuất hiện một gã Đông Phương Tiển Thiên nào nữa. Đây có lẽ là át chủ bài cuối cùng của bọn chúng rồi. Không bằng chúng ta liên thủ phá đại trận, để thương vong giảm thiểu một chút ?”
Vô Trần Đạo Nhân đang muốn mở miệng, đột nhiên vòng ngọc trên tay lão rung rung, "Phốc!" Một tiếng vang nhỏ, từ nó bắn ra một cái Pháp trận đưa tin.
Vô Trần Đạo Nhân cầm lấy ngọc giản dán lên trán, sắc mặt lập tức hơi đổi, mở miệng nói:
“Tư Đồ đạo hữu, xem ra lần này chúng ta lại trúng phải kế Ám độ trần thương* của kẻ Liễu Ngạn này rồi! Hôm nay, rất nhiều đệ tử tinh anh của Minh Nguyệt Giáo đã lên thuyền ra biển. Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đến bờ Tây Hải, thỉnh cầu đạo hữu ở lại đây đốc chiến!”
(Nằm trong thành ngữ “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương” của Trung Hoa. Tương tự với “Giương đông kích tây” bên mình)
Nói xong, lão cũng không chờ Tư Đồ Hạo đáp lời, thân hình nhoáng một cái, lát sau đã xuất hiện bên trên hồ lô khổng lồ màu lam. Thúc giục pháp quyết trong tay, mặt ngoài hồ lô màu lam được bao phủ trong một cái lồng ánh sáng trắng, lóe lên liền vùn vụt bay về bờ biển phía Tây.
Giờ phút này, tại một chỗ hẻo lánh nào đó ở bờ biển Tây Hải thành Khúc Dương.
Nơi này tọa lạc lấy vài chục tòa kiến trúc , phế tích rời rạc. Chỗ này thoạt nhìn như đã bị một lực lượng khổng lồ nào đó phá hủy, hoang phế đã lâu. Cuồng phong quét qua, phát ra từng tiếng ù ù, lộ ra có chút thê lương.
Mặt đất một chỗ phế tích chợt truyền ra một tiếng “ken két” nhè nhẹ, sau đó chỗ đấy liền nứt ra thành một cái động lớn, một chuỗi cầu thang từ chỗ sâu bên trong kéo dài ra, liên thông lên mặt đất.
Một thiếu phụ mặc váy màu tro đi từ bên trong ra, sau lưng nàng có không ít bóng người lục tục đi theo, số lượng chừng trên dưới hai trăm người. Bọn người này không ai khác chính là đám Thạch Mục.
"Đi theo ta, đi nhanh một chút."
Ánh mắt thiếu phụ váy tro nhìn quanh quất chung quanh mấy lần, sau đó cất bước đi nhanh đến một phương hướng.
Mọi người vội vàng đi theo.
“Nơi này là bờ biển Tây Hải mà?” Cái mũi của Dư Ý khẽ nhăn, nhẹ giọng nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, hắn cũng ngửi được hương vị mặn mặn ẩm ướt đang tràn ngập trong không khí. Bên tai cũng loáng thoáng nghe được tiếng sóng biển vỗ bờ ở xa xa.
“Thạch Đầu, ngươi có cảm thấy lần tỷ thí này từ đầu đến cuối đều lộ ra một cỗ quỷ dị hay không?” Thanh âm của Thải Nhi vang lên trong đầu Thạch Mục.
Thạch Mục ừ một tiếng, trong lòng hắn cũng luôn luôn cảm thấy một cỗ cảm giác bất an. Dường như Minh Nguyệt Giáo đang cố che giấu gì đó, đi thẳng không đi mà lại thông qua đường hầm dưới mặt đất đi đến bờ biển.
“Có cần ta đi dò xét thoáng một phát hay không?” Thải Nhi hỏi.
“Không cần, mặc kệ Minh Nguyệt Giáo muốn làm trò gì cũng không có quá nhiều quan hệ đến chúng ta. Kết quả thế nào chúng ta cũng chỉ cần được ra biển đi về đại lục Tây Hạ là được. Tùy cơ ứng biến đi.” Thạch Mục trầm ngâm một chút, truyền âm lại nói.
Dưới sự dẫn dắt của thiếu phụ váy tro, đoàn người rất nhanh đã đi tới bên bờ biển.
Chỉ thấy bên bờ biển đang đỗ lấy sáu chiếc cự thuyền như sáu tòa núi nhỏ, đầu vuông đuôi vuông màu đen. Từ đầu thuyền đến cuối thuyền vẽ đầy các loại Phù văn, Trận văn, tản mát ra trận trận chấn động Pháp lực.
Vượt qua cự thuyền, nhìn về phía xa hơn ngoài mặt biển, có thể thấy loáng thoáng, cứ cách một đoạn lại có một chiếc cự thuyền màu đen đang xuất phát, rời xa bờ biển.
“Cự thuyền cấp Pháp khí? Không đúng, loại cảm giác này là đã đạt đến phạm trù Linh khí rồi!” Thạch Mục nhìn sáu chiếc cự thuyền trước mắt, nội tâm rung động không thôi.
Trừ điều này ra, trên bờ biển còn đứng ba bốn trăm người, có lẽ đều là đệ tử dự thi giống bọn người Thạch Mục. Giờ phút này, bọn họ