Thạch Mục một chiêu đắc thủ, thân thể hắn lập tức nhoáng một cái, chân như trường tiên, thừa dịp đại hán đeo kiếm đang bị hãm gần nửa người dưới mặt đất, liền hung hăng đạp một cái vào lồng ngực đối phương.
Bành!
Cả thân thể đại hán đeo kiếm bay thẳng ra ngoài, lượn vòng mấy trượng trên không trung, mới được tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Những kẻ khác hoàn toàn không ngờ đại hán đeo kiếm vừa đánh đã bại. Họ vốn định lao tới tiếp ứng nhưng khi chứng kiến thảm bại của kẻ xui xẻo liền lập tức dừng lại , ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục chậm rãi đứng thẳng dậy. Hắn vuốt vuốt túi Thú hồn trong tay, là thứ mà hắn vừa đoạt được từ đối thủ khi đạp bay hắn.
Thần thức hắn đảo qua bên trong, trên mặt lộ ra nét vui mừng.
Đại hán đeo kiếm bò dậy một cách khó khăn, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, xương sườn dĩ nhiên bị gãy, trên mặt hắn hiện lên một tia sợ hãi.
Thạch Mục liếc mắt về phía hắn, rồi lại nhìn những người xung quanh. Mấy kẻ bị hắn nhìn vô thức lùi lại một bước, làm lộ ra một con đường.
Thạch Mục thấy vậy liền lập tức rời đi.
"Sách sách. . ." Hắn vừa đi được vài bước, một loạt âm thanh rất khẽ từ phía xa xa lập tức truyền tới.
"Thạch Đầu, cẩn thận phía trước!" Thải Nhi đang ngự trên bả vai của hắn kêu lên.
Thạch Mục hơi giật mình. Phía trước hắn bỗng nổi lên một trận sương mù dày đặc, từ bên trong hiện ra một hắc ảnh, nhanh chóng áp sát người hắn.
Ngay sau đó, một cái đầu rắn khổng lồ to như một căn phòng xuất hiện, trong mắt nó tỏa ra ánh hồng quỷ dị, như hai cái đèn lồng, hai bên đầu rắn còn có hai thứ quái dị nhô lên, trông tựa như hai cái sừng vậy.
Không chỉ có thế, cái thân rắn theo sau cái đầu cũng lập tức xuất hiện, dài khoảng hai ba mươi trượng, phủ đầy những vòng tròn hoa văn màu đỏ thắm.
"Tê tê...ê...eeee. . ." Cái lưỡi màu đen khẽ co rút, con ngươi khủng khiếp của con rắn bỗng tỏa ra khí lạnh ghê người, nhìn chằm chằm vào mấy kẻ bên dưới.
Một đám mây đen lập tức che phủ lên những người đứng dưới, và che luôn cả đầm lầy vốn đã mờ ảo như có như không. Một luồng khí lạnh khủng khiếp không gì cản nổi xuất hiện, khiến cho những kẻ bên dưới đến thở cũng không dám.
Sắc mặt Thạch mục khẽ biến đổi, hơi thở trở nên nặng nề, áp lực mà con cự mãng gây ra cho hắn, không khác gì quỷ tôn giả cả, có lẽ ngang với thực lực của địa giai sơ kỳ đỉnh phong rồi.
Tuy thế hắn cũng không có bất kỳ cử chỉ gì, chỉ yên lặng đối mặt với mãnh xà.
Thạch Mục tuy vẫn ổn định, nhưng mà những người khác thì không được như thế.
"Xích Hoàn Yêu Mãng!" Trong đoàn người đại hán đeo kiếm, không biết là ai hét lên, bỏ chạy đầu tiên.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng lập tức nhao nhao chia nhau mà bỏ chạy toán loạn.
Xích Hoàn Cự Mãng trong mắt lóe lên ánh sáng sắc lạnh, "Hây dô" một tiếng, thân hình nó lập tức xuất hiện ở cách xa mười trượng, đuổi theo một người, miệng lớn há ra, cắn một cái vào thân thể kẻ xấu số.
Một tiếng hét thảm từ trong miệng quái xà truyền ra, tuy thế rất nhanh chóng lắng xuống, Cự Mãng hơi ngửa đầu, đem người này nuốt xuống.
Những người khác mắt thấy cảnh này, trong miệng phát ra tiếng kêu hoảng sợ, chạy nhanh hơn nữa, chỉ hận cha mẹ khi sinh mình vì sao không cho thêm hai cái chân.
Tuy thế dù nhanh đến đâu thì cũng làm sao có thể thoát khỏi xích hoàn yêu mãng. Chỉ sau khoảng chục hơi thở, kẻ chạy trốn xa nhất được khoảng hai ba mươi trượng, cũng không thoát khỏi cái mồm tham lam của cự xà.
Thạch Mục yên lặng đứng nguyên tại chỗ, không hề lợi dụng lúc hỗn loạn để tẩu thoát. Trong mắt hắn kim quang lưu chuyển nhàn nhạt, im lặng quan sát cách thức giết người đoạt mạng của mãnh xà, chân khí trong đan điền sơm đã lưu chuyển cuồn cuộn.
Không thể trông cậy vào Yên La được rồi, lời kêu gọi của Thạch Mục với nó như đá ném vào vực thẳm, chẳng có chút gì vọng lại.
Không phải hắn không nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng ở trong cái đầm lầy này, bản thân dù thúc giục con thoi ngọc bích, cũng chưa chắc có thể thoát được phạm vi trăm trượng mà cự xà kiểm soát. Vậy nên hắn quyết định thay vì lãng phí sức lực vào việc chạy trốn, hắn để dành sức ấy cho việc chống trả, may ra còn đường sinh cơ.
Khi kẻ chạy trốn cuối cùng bị thanh toán, Xích Hoàn Yêu Mãng mới chậm rãi quay đầu, bơi về phía Thạch Mục.
"Ngươi cũng là Liệt Xà Bộ à? Ta có thể cảm nhận được khí tức mãnh xà thú hồn trên người ngươi." Xích Hoàn Yêu Mãng phát ra âm thanh trầm thấp trong cổ họng.
"Ngươi nghĩ thế thì cứ cho là thế đi." Thạch Mục đáp.
"Ngươi không giống bọn chúng, vừa thấy ta đã bỏ chạy, lá gan cũng không nhỏ. Tuy nhiên nếu đã là tộc nhân Liệt Xà, vậy thì ngoan ngoãn chịu chết đi!" Cái lưỡi rắn của Mãnh xà co rút, phát ra âm thanh Hi..i...iiii.
Vừa dứt lời, thân hình xích hoàn yêu mãn dựng thẳng lên. Thân hình vô cùng to lớn của nó lập tức lao tới kèm theo một tiếng cuồng phong mãnh liệt, hiển nhiên là không muốn nói nhảm với một kẻ nó cho là đã chết.
Hắc Ảnh lóe lên, cái đuôi vừa to vừa bự của nó quét về phía Thạch Mục, kèm theo tiếng gió ầm ầm.
Lồng ngực Thạch Mục hắc quang lập lòe, trên thân thể hắn vẩy rắn ở đâu xuất hiện, rất nhanh chóng bao phủ thân mình, biến toàn thân hắn thành một màu đỏ. Từng vòng hắc sắc quang mang từ trên người hắn phát ra, toàn bộ cơ thể phát ra một luồng khí lực khủng khiếp.
Đối mặt với cái đuôi rắn lướt gió quét tới, Thạch Mục không hề lộ ra ý định né tránh, hắn khẽ quát một tiếng, chân khí toàn thân tập trung vào cánh tay phải, một quyền oanh kích phóng tới, trên nắm tay hắn hắc quang nổ bung, thành một quả cầu như một mặt trời nhỏ.
Oành! Không khí cũng phát ra một tiếng nổ khủng khiếp!
Đuôi rắn chấn động, dường như đâm phải một bức tường thành, lập tức bị bật trở lại.
Còn về Thạch Mục tuy rằng hắn đỡ được một kích vừa rồi của cự xà, thân thể bị tác động bởi lực phản chấn, giống như đạn pháo nổ tung, trùng trùng điệp điệp hào quang rực lên, làm tóe lên vô số bọt nước bùn nhão.
Xích Hoàn Yêu Mãng lắc lắc cái đuôi, một vài cái vảy trên đó đã bị vỡ nát, tựa hồ làm cho nó cảm thấy đau đớn.
"Không nghĩ ra mi tu vi không cao, khí lực lại không nhỏ! dù vậy đến đây là chấm dứt rồi!" Yêu xà phát ra một tiếng hí phẫn nộ, thân thể cực lớn đánh về phía Thạch Mục, quanh thân ánh lên vòng tròn đỏ thắm hoa văn, khiến cho khí thế lại tăng thêm vài phần.
Trong chớp mắt, Xích Hoàn Cự Mãng liền nhào tới chỗ Thạch Mục, tuy nhiên nơi nó lao tới lại chẳng có ai cả, Thạch Mục chẳng biết tại sao lại biến mất không một dấu vết.
Cự Mãng lập tức giật mình.
Vào lúc này, một dải ánh sáng màu xanh lóe lên sau lưng nó, một bóng người từ dưới đất chui ra, đúng là Thạch Mục.
Chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng trào máu, hiển nhiên là sau khi nhận một kích vừa rồi cũng chẳng khá hơn gì cự mãng, nhưng ánh mắt hắn thì lại tinh mang chớp động, chuôi đao trong tay hắn hắc quang bạo phát, một vùng đen kịt xuất hiện phía trên đầu cự mãng, dùng thế như ngàn vạn thiên lôi bổ xuống.
Yêu mãng thấy vậy lập tức hung hăng quét đuôi ngược lại phía sau.
"Phanh" một tiếng. Hắc quang và đuôi rắn va chạm tạo ra một thứ ánh sáng lập lòe kèm âm thanh vang động.
Chân khí hộ thể ngưng tụ ở phía đuôi rắn bị một đại lực khủng khiếp chấn vỡ, lập