Tòa trạch viện này nằm đối diện với hướng Nam xoay lưng về phía Bắc, cách bố trí ngay ngắn chỉnh tề, ngoại trừ có chút cũ kĩ, nhìn bề ngoài thì rất bình thường, không có vấn đề gì.
Nhưng mà vừa bước chân vào sân viện, ngay lập tức có thể cảm nhận được một luồng âm khí bao phủ toàn bộ không gian xung quanh.
Thạch Mục thong thả đi một vòng quanh viện, Thải Nhi hô to một tiếng:
"Ôi mẹ ơi!"
"Làm sao vậy?" Thạch Mục hỏi.
"Thạch Đầu, cái kia... Ta cảm thấy gian phòng bên kia có chút vấn đề." Thải Nhi chỉ tay về phía một gian nhà nhỏ nằm độc lập ở góc Đông Nam.
"Ồ?" Thạch Mục nhìn theo hướng Thải Nhi đang chỉ, nội tâm khẽ động.
Gian phòng kia hiển nhiên không bày trí như gian nhà chính, tựa như sân viện phía sau vừa mới được dựng lên, hơn nữa cửa ra vào đã khóa bên trên, xem ra bên trong có chứa Huyền Cơ.
Thạch Mục khẽ nhướng đuôi mày, phát ra thần thức cảm ứng không khí xung quanh, trong không khí toát ra một cỗ âm khí, giống như từ trong phòng phát ra.
"Thạch Đầu, ta... Ta đi giúp ngươi kéo gió!"
Thải Nhi thấy Thạch Mục định bước vào, vội vàng đập cánh bay lên một gốc cây cao bên trong viện.
Thạch Mục cũng không để ý đến nó, đi lên phía trước, vừa động một cái, khóa cửa của gian nhà liền rơi xuống, nhẹ đẩy cửa ra, một luồng âm khí so với trước nặng hơn mấy phần phả vào mặt.
Quan sát bốn phía xung quanh, bên trong bài biện đơn sơ, là một gian nhà phổ thông, không nhìn ra điểm gì khác thường.
Thạch Mục trầm ngâm một chút, cất bước đi vào, xoay một vòng quanh phòng, đột nhiên chân mày khẽ động, hô lên một tiếng.
Đồng thời một đạo ánh kiếm màu vàng từ miệng hắn xuất ra, kiếm ở trong tay vừa hướng xuống, trực tiếp đánh vào mặt đất trong một góc của gian phòng.
Ầm ầm!
Một phiến đá trên mặt đất nổ tung, bất ngờ hiện ra một cái hang lớn tối đen như mực, âm khí tản ra từ nơi đó càng thêm nồng đậm, cảm giác âm khí trong phòng lại tăng thêm mấy phần.
Thạch Mục đi đến cạnh cái hang kia, nhìn xuống dưới.
Phía dưới một mảng đen ngòm, bất quá không thể làm khó thị lực của Thạch Mục, cho dù có tối đen hơn nữa đối với hắn cũng chẳng hề gì.
Đôi mắt Thạch Mục phát ra ánh sáng xoay chuyển một cái, trước mắt đồng thời xuất hiện một gian phòng dưới lòng đất.
Khuôn mặt hắn lộ vẻ vui mừng, trước đó hắn cũng từng suy nghĩ sẽ xây một phòng dưới đất ở nơi này, dường như không ngờ phía dưới gian nhà này lại có điều khác biệt, cư nhiên có sẵn một gian phòng dưới đất, nếu như xuống dưới thăm dò không có vấn đề gì, cũng giúp hắn bớt đi không ít phiền phức.
Vừa nghĩ đến đây, hắn tung người nhảy vào trong, rơi xuống mặt đất bên trong gian thạch thất.
Một khắc sau, một luồng âm khí nồng đậm từ bốn phương tám hướng vọt đến, trong không khí còn thoang thoảng một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Quanh thân người Thạch Mục hiện lên một tầng hồng quang, luồng âm khí nhất thời suy giảm.
Nhìn những vết tích để lại, lời đồn về nơi này cũng không phải là không có căn cứ, quả thật có chút vấn đề.
Thạch Mục cất bước đi về phía trước, vừa đi được vài bước, mặt đất xung quanh đột nhiên nứt ra mấy lổ hổng, vài nhánh cây huyết đằng* đột nhiên xông ra.
(*huyết đằng: cây có màu máu.)
Thạc Mục bất ngờ không kịp phòng bị, hai chân ngay lập tức bị cuốn lấy, một cỗ khí lực to lớn truyền đến, như muốn kéo hắn đi.
Thân thể Thạch Mục có chút lung lay, nhưng mà trong lòng hắn không quá kinh hoảng, hai chân mạnh mẽ dùng lực, ngay sau đó liền tóm chặt lấy mặt đất, thân thể vẫn không chút tổn hại.
Xoạt Xoạt Xoạt!
Mặt đất chấn động, lại có thêm bảy, tám nhánh cây huyết đằng từ dưới đất hướng lên, giương nanh múa vuốt đánh về phía Thạch Mục.
Thạch Mục cong ngón tay búng một cái, Kim Tiền kiếm lần nữa bắn ra, hóa thành một đạo kiếm ảnh màu vàng to lớn, bay một vòng quanh thân thể hắn.
Vừa bay đến cùng lúc chặt đứt nhánh cây huyết đằng đang cuốn lấy hai chân hắn, nơi vừa chặt đứt bắn ra một chất lỏng dần sệt màu đỏ tươi, tựa như máu.
Đúng lúc này, mặt đất phát ra tiếng ầm ầm trầm đục quanh bốn phía, máu từ nhánh cây đồng thời phun ra càng lúc càng nhiều, có đến năm mươi, sáu mươi nhánh cây cùng một bộ dáng, che ngợp cả bầu trời vọt nhanh về phía Thạch Mục.
Thạch Mục một tay bấm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm, Kim Tiền kiếm bỗng dưng tỏa ra tạo thành hình dạng lớn nhỏ, đột nhiên run lên.
"Xùy xùy" một tiếng nổ lớn, mấy chục đạo ánh kiếm màu vàng óng dày đặc trào ra, hóa thành từng mảnh từng mảnh kiếm ảnh tản ra khắp bốn phía.
Trong phút chốc, kim quang bắn ra bốn phía toàn bộ tầng hầm, kiếm ảnh tung hoành vọt như bay, hướng đến nơi này, ngay lập tức chất lỏng màu đỏ bắn ra tung tóe.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nơi đây hiện lên năm mươi, sáu mươi đầu nhánh cây huyết đằng bị chặt đứt từng cái, không một cây nào có thể tiếp cận thân thể Thạch Mục, mặt đất trong phút chốc nhuộm thành một màu đỏ, thoạt nhìn rất giống máu tươi.
Nhưng mà không chờ Thạch Mục thở ra một hơi, toàn bộ tầng hầm trên mặt đất đột nhiên nứt ra, đổ sụp xuống.
Thạch Mục bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể rơi xuống phía dưới.
Hắn khẽ hét một tiếng, một tia sáng màu xanh từ trên người hắn bay ra, hóa thành Thanh Ngọc trường toa xuất hiện dưới chân hắn, nâng thân thể hắn lên.
Xung quanh đá vụn dồn dập rơi xuống, một hồi lâu sau mới ngừng lại.
Mặt đất lần nữa nứt ra tạo thành những hang lớn nhỏ gần mấy trượng, giờ khắc này hắn đang ở nơi sâu nhất trong hang động, xung quanh hàn khí bức người, mặc dù hắn đã nhanh hồi Hỏa Linh chân khí hộ thể, nhưng vẫn cảm giác được hàn khí đang từng chút từng chút từ bên ngoài thấm vào cơ thể.
Thạch Mục đánh giá tình hình xung quanh, khuôn mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tại một hang động trên vách đá, bất giờ xuất hiện một cái đầu huyết đằng cực lớn giống như yêu vật.
Đầu của yêu vật Huyết Đằng này to khoảng mười mấy trượng, toàn thân từ trên xuống dưới mọc ra hàng trăm nhánh cây huyết đằng nhỏ mọc liền kề nhau, giữa chúng mọc ra từng đóa từng đóa hoa màu đỏ tươi, giữa đóa hoa lại xuất hiện một vòng răng nhọn.
Bất quá tại thời khắc này, những nhánh cây nhỏ đan xen bên trong yêu vật lúc trước đã bị Kim Tiền kiếm chặt đứt hơn nữa, hiện giờ nơi bị chặt đứt, một chất lỏng màu đỏ tươi ào ạt chảy ra, xem ra đã bị thương tổn không ít nguyên khí.
Nhưng đúng lúc này, giữa bên trong yêu vật Huyết Đằng lại hiện ra một đôi mắt màu xanh nhạt, giữa khoảng không nhìn về phía Thạch Mục, lóe lên hung quang.
Nó phát ra tiếng kêu khàn khàn, những đóa hoa màu đỏ tươi kia tỏa ra huyết quang, bất ngờ những cánh hoa rời khỏi thân thể lượn một vòng, giống như vô số mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, bắn về phía Thạch Mục.
Sắc mặt Thạch Mục khẽ biến, tay điểm một cái, Kim Tiền kiếm tỏa ra sắc vàng rừng rực, phóng ra mấy đạo kim quang, dệt thành một cái lưới lớn, chắn trước người.
Cánh hoa màu máu đỏ chạm vào sắc vàng của võng kiếm, lập tức bị chém thành mấy đoạn, rơi xuống thành một mảng lớn tựa như mưa máu, không một cánh hoa nào lọt lưới.
Khuôn mặt Thạch Mục lộ vẻ hài lòng, Kim Tiền kiếm hiện giờ được hắn ôn dưỡng đã được luyện hóa hơn nữa, uy lực càng ngày càng lợi hại.
Ngay tại thời khắc này, mặt đất dưới chân hắn phát ra tiếng vang trầm thấp, ba tán hoa màu máu lớn nhỏ dài khoảng mấy trượng từ dưới đất chui lên, tựa như ba cái miệng lớn, hướng về phía Thạch Mục ngoạm tới.
Tán hoa màu máu ở phía dưới, liền bám vào một dây leo rắn chắc, nối dài từ sâu trong lòng đất.
Thân thể Thạch Mục đang đứng trên Thanh Ngọc