Huyền Giới Chi Môn

Quyển 2 - Chương 346: Bị lấy mất


trước sau

Dịch giả: huycoiqc
Biên: Yukihana116490

Hầu Tái Lôi ừ một tiếng, mang theo hai người Thạch Mục, nghênh ngang đi vào đại điện.

Tên hộ vệ vừa đi ra thông báo nhìn hai người Thạch Mục đang đi vào, định nói gì đó thì bị tên còn lại kéo nhẹ một cái.

Ba người vừa đi qua cửa điện, cửa điện liền chậm rãi tự đóng lại.

"Hai người kia là ai?" Sau khi ba người đi mất tên hộ vệ này liền hỏi.

"Là đại nhân vật đến từ phân đàn Thương Húc thành, Hầu hộ pháp nói bọn họ có tin tức quan trọng muốn báo với đàn chủ, tóm lại là việc này không đến lượt chúng ta quản". Tên hộ vệ còn lại nói.

Tên hộ vệ trẻ nhẹ gật đầu, thở phào, cảm kích nhìn đối phương.

Nếu vừa rồi hắn mở mồm ra hỏi chắc chắn sẽ bị Hầu hộ pháp chửi cho một trận, đây cũng không phải lần đầu xảy ra chuyện như vậy.

Không gian trong đại điện khá rộng rãi, hai bên vách tường khảm một vài viên bạch thạch (?) tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi khắp căn phòng.

Ngồi trên ghế chủ tọa trong đại điện là một người đàn ông trung niên mặc áo bào xám, tay đang phe phẩy một chiếc quạt lông.

Người này có cặp mắt nhỏ dài, râu ngắn, cộng thêm tay cầm quạt lông, bộ dáng như một vị văn sĩ, nhưng y lại có một cái mũi hơi dẹp, không hề tương xứng với khuôn mặt, phá hỏng hết khí chất con người y.

"Thuộc hạ Hầu Tái Lôi bái kiến đàn chủ!" Hầu Tái Lôi thi lễ với tên trung niên cầm quạt một cái, hai người Thạch Mục cũng khôm người hành lễ theo.

"Hầu hộ pháp, không cần đa lễ. Ta nghe nói ngươi có chuyện quan trọng cần nói. Có chuyện gì vậy"

Vừa phe phẩy quạt ánh mắt hắn vừa đảo qua đánh giá hai người Thạch Mục. Lúc nhìn sang Chung Tú thì ánh mắt y sáng lên.

Tuy Chung Tú đang lấy khăn che mặt lại nhưng với thân hình hấp dẫn như vậy cũng đủ làm cho tất cả nam nhân động tâm.

"Hai vị này là?" Y mở miệng hỏi nhưng cặp mắt không rời khỏi cơ thể Chung Tú, không kiêng dè gì cả, yết hầu khẽ động, nuốt nước miếng cái ực.

Chung Tú vô cùng tức giận, nhưng tạm thời nhịn xuống.

"Hai vị này là đồng môn đến từ Thương Húc Thành, nói là có chuyện trọng yếu muốn bàn với đàn chủ." Hầu Tái Lôi thấy ánh mắt của tên đàn chủ, da đầu run lên vội vàng nói.

Tên đàn chủ nghe vậy khẽ biến sắc, có chút ngoài ý muốn.

"Hóa ra là giáo hữu Thành Thương Húc, có chuyện gì cứ nói đi." Y lưu luyến chuyển ánh mắt đi, ngồi ngay ngắn lại nghiêm túc nói.

"Đàn chủ Thương Húc Thành phái chúng ta tới giao cho đại nhân một vật, mời ngài xem qua." Thạch Mục lấy ra một hộp ngọc màu xanh lá lớn bằng lòng bàn tay, hộp ngọc được điêu khắc rất tinh tế, nhìn có vẻ bất phàm, đưa cho Hầu Tái Lôi.

Hầu Tái Lôi nhìn hộp ngọc trong tay, mắt lộ vẻ nghi hoặc nhưng vẫn tiến lên vài bước đưa hộp ngọc cho gã trung niên cầm quạt.

Tên trung niên vừa nhận lấy hộp ngọc thì thân hình Thạch Mục liền biến mất không thấy đâu.

Ngay sau đó Thạch Mục liền xuất hiện trên đầu tên trung niên, Vẫn Thạch Hắc Đao trong tay hóa thành một đường đao ảnh màu đen chém thẳng xuống đầu y.

Tên trung niên biến sắc, vì Hầu Tái Lôi đứng ở trước người hắn vừa vặn che khuất tầm nhìn nên không để ý Thạch Mục biến mất vì vậy đã phản ứng chậm nửa nhịp.

Nhưng y dù gì cũng là Thuật sĩ Nguyệt Giai, cái quạt cầm trong tay chợt tỏa ra ánh xám, đang muốn chém ra.

Vào lúc này hộp ngọc trong tay trung niên nhân chợt mở ra, mấy sợi xích màu trắng trong hộp bay ra như có người điều khiển nhanh như thiểm điệm trói chặt tên trung niên lại, làm y đánh rơi cả chiếc quạt lông.

Sắc mặt y đại biến, đăng muốn kêu lên thì một thanh hắc đao đã kề vào cổ y, lưỡi đao lạnh buốt dán chặt lấy cổ họng.

Thạch Mục đứng bên tên trung niên, ngón tay nhoáng lên điểm nhanh lên mấy chỗ trên ngực hắn. Ánh sáng xám trên người tên trung niên liền tiêu tán, cơ thể như túi da ngã bịch xuống ghế.

Trên người Chung Tú tỏa ra bạch quang, tạo ra một cái kết giới cách âm màu trắng bao phủ cả tòa đại điện.

"Rốt cuộc các ngươi là ai, tự tiện xông vào trọng địa phân đàn MInh Nguyệt Giáo, giáo ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu! Hầu Tái Lôi, ngươi là tên phản đồ!" Tên trung niên nhân tức giận nói.

Thân hình Hầu Tái Lôi run rẩy, không dám nhìn mặt tên trung niên mà chỉ dám đứng một bên.

Thạch Mục ánh mắt lạnh lẽo, búng ngón tay, một đạo hắc quang bay ra đánh vào mắt trái tên trung niên.

Máu tươi liền bắn ra.

Mắt trái tên trung niên máu me chảy ròng, máu thịt lẫn lộn, miệng hét thảm thiết.

"Im mồm, đây là trừng phạt cho cặp mắt không an phận của ngươi!" Thạch Mục nói.

Thân thể tên trung niên run rẩy, ngậm chặt miệng lại, con mắt còn lại bên phải nhìn Thạch Mục, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Chung Tú lộ ra thần sắc phức tạp, có chút vui mừng, lại có chút không đành lòng, nhưng nàng không mở miệng nói gì để Thạch Mục làm chủ.

Thạch Mục dùng một tay túm lấy ngực tên trung niên xách lên.

"Ta hỏi ngươi, hôm nay có một cô gái họ Chân đưa một đoàn xe vật tư vào thành, giờ số vật tư đang ở đâu?". Thạch Mục trầm giọng hỏi.

"Tại ...tại nhà kho ở hậu điện". Tên trung niên sợ hãi rụt rè nói.

"Ngươi cùng cô gái kia có quan hệ gi? Hiện tại cô ta đang ở đâu?" Thạch Mục nghiêm nghị nói.

"Cô ta là người của Liễu Ngạn phó giáo chủ, ta và nàng mới quen biết gần đây, giờ đã sớm rời U Phong Cốc rồi." Hắn gấp gáp nói.

"Đã đi rồi.." Thạch Mục nhướng mày tự thì thào.

Hắn hừ lạnh, ngón tay ấn mạnh vào ngực tên trung niên, một luồng lực lượng đồ đằng tiến vào, quấn chặt trái tim tên trung niên.

Sắc mặt tên trung niên tái nhợt, tim tựa như bị một bàn tay lạnh buốt nắm chặt, cảm giác như không thở nổi.

Thạch Mục vẫy tay, xiềng xích màu trắng liền nới lỏng thân thể tên trung niên ra.

Tên trung niên vui mừng, nhúc nhích cơ thể muốn đứng dậy.

Nhưng giờ này trong cơ thể hắn đang bị pháp lực Thạch Mục phong bế, trái tim cũng bị khống

chế nên không dám làm ra hành động khác thường nào.

"Đưa bọn ta đến nhà kho, nếu không muốn bị bóp nát tim thì đừng có tìm cách chạy trốn". Thạch Mục nói.

"Dạ dạ ..." Tên trung niên gật đầu như gà mổ thóc, đi vào trong đại điện.

Mấy người tới thiên điện phía sau đại điện, tên trung niên vỗ lên một vách tường mấy cái.

Ken két, vách tường tách ra, lộ ra một cái cửa đá cao ba trượng, trên cửa đá hắc quang lượn lờ có từng đường hắc tuyến giống nhưkinh mạch trải khắp bề mặt cửa đá.

Tên trung niên lấy ra một tấm lệnh bài màu đen rồi quay đầu nhìn Thạch Mục.

"Vị đạo hữu này, pháp lực của ta đã bị ngươi phong bế, không thể sử dụng tấm lệnh bài này để mở cửa được."

Thạch Mục nhướng mày.

"Trong tấm lệnh bài này có tinh huyết bổn mạng của ta, chỉ một mình ta dùng được". Tên trung niên vội vàng bổ sung.

Thạch Mục nhìn đối phương, lấy tay điểm liên tiếp lên tay phải tên trung niên, giải kinh mạch bị phong bế trên tay phải cho y.

Mặt tên trung niên tươi cười, khẽ gật đầu với Thạch Mục, tay sáng lên vầng trăng mờ dung nhập vào lệnh bài.

Lệnh bài lập tức tỏa sáng rồi ngưng tụ ra một bộ khô lâu rồi đánh lên cửa đá. Những hắc tuyến trên cửa đá lóe lên rồi chậm rãi biến mất, hắc quang trên cửa giống như nước thấm vào trong cửa đá.

Khi tia hắc quang cuối cùng biến mất, cửa đá liền kêu "Rặc rặc" rồi nhẹ nhàng tách ra.

Mắt Hầu Tái Lôi sáng lên, dùng lực đẩy cửa ra.

Cả đoàn người liền tiến vào. Phía sau cửa đá là một đại sảnh rộng rãi, gấp chừng bốn năm lần cái đại điện vừa nãy.

Nóc nhà cao bảy tám trượng được chống bằng mấy cây cột, trên các vách tường và trên mặt đất đều tản ra hắc quang nhàn nhạt, hiển nhiên là cấm chế rồi.

Trong đại sảnh ngoài mấy cái cột ra thì không trang trí thêm gì, nhưng lại không cảm thấy trống trải vì trên mặt đất bầy đủ các loại đồ vật.

Có khoáng thạch, có các loại gỗ đặc thù, tài liệu yêu thú, còn có từng đống từng đống linh thạch đủ loại.

Phía góc tường còn bày mấy cáo giá gỗ, trên kệ là không ít đồ vật như linh thảo, đan dược, điển tịch, xem ra còn quý giá hơn đống đồ vật trên mặt đất nhiều.

Hai mắt Hầu Tái Lôi tỏa sáng, nhìn những thứ này mà nhỏ cả dãi (nghĩa đen luôn ạ =.=).

Thạch Mục thì không thèm để ý những thứ này, đảo mắt khắp phòng, chợt đôi mắt sáng ngời nói :"Ở đó!".

Ở một góc phòng có tám chiếc Phù Vân xa, có điều tấm vải đen đã bị rạch ra, lộ ra số hàng hóa bên trong.

Thạch Mục kiểm tra xe thì thấy đại đa số hàng hóa đều là các loại linh thảo,một chút tài liệu yêu thú trong đó các loại da rắn, xương rắn chiếm đa số.

Ngoài ra còn có một chút nham thạch màu đen được cắt thành cắt ra, mỗi khối chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, hình dáng như cục gạch, được xếp chỉnh tề trên con ngựa của Phù Vân xa.

Chung Tú vui vẻ bước nhanh tới từng chiếc Phù Vân xa kiểm tra một lần.

"Vật đó có ở đây không" Thạch Mục hỏi.

Chung Tú đứng ở bên một cái Phù Vân xa, tay cầm một hộp gỗ rất bình thường, không có chút thu hút gì.

Nắp hộp đã bị mở ra, bên trong rỗng tuếch.

"Chẳng lẽ bên trong là...?" Thạch Mục hỏi.

"Đúng vậy, Tinh thạch ở trong này, nhưng bị người khác lấy mất rồi." Chung Tú nói.

Thạch Mục chau mày, thân hình lóe lên liền đến bên tên trung niên, xách cổ y mang đến chỗ Chung Tú.

"Nói, đồ vật trong hộp đâu? Có phải đã bị ngươi lấy đi không?" Thạch Mục nghiêm giọng quát.

"Oan uổng quá! Đoàn xe này mới được đưa tới đây, ta còn chưa kịp kiểm tra, làm sao mà lấy đi được cái gì. Hơn nữa cái hộ này bình thường đến vậy, ta cũng sẽ không chú ý tới đâu". Tên trung niên mặt đỏ lên gấp gáp nói.

Lúc này hắn đã bị Thạch Mục phong ấn pháp lực, Thạch Mục lại đang tức giận nên hơi mạnh tay, làm cổ tên trung niên như bị kềm sắt kẹp chặt, sắp tắt thở.

Thạch Mục nhìn y có vẻ như không nói dối, hừ một tiếng ném hắn xuống đất.

"Rầm" một tiếng, cả người tên trung niên nện thẳng vào một đống linh thạch, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể lăn từ trên đống linh thạch xuống mặt đất.

Y chậm rãi bò lên, liếc Thạch Mục một cái, thân thể khẽ run rồi nhanh chóng cúi đầu xuống


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện