"Thạch huynh, có tin tốt!" Dư Ý đi vào phòng, giọng nói có chút hưng phấn.
“Có tin gì về Dung Nham Trì rồi à?” Thạch Mục hỏi.
“Ta vừa đi nghe ngóng một vòng xung quanh đây, trước mắt Phủ Thành chủ không có thừa Dung Nham Trì cho bên ngoài thuê nhưng hôm nay ta vừa đi gặp một người, chính là vị Chấp sự ở Tiên Hỏa Cư trong Xích Viêm Điện mà chúng ta đã gặp kia. Hắn nói trong mười cái Dung Nham Trì thuộc danh nghĩa của Tiên Hỏa Cư có một cái vì hỏa mạch dưới đất bất ổn nên vẫn chưa được kiến tạo thành phòng luyện khí, hiện đang để không.” Dư Ý nói tiếp.
“Vậy Tiên Hỏa Cư có định cho thuê cái Dung Nham Trì đó không?” Mắt Thạch Mục sáng lên, hỏi.
“Vị Chấp sự kia nói hắn có thể cân nhắc thử xem. Nhưng để trao đổi, chúng ta cần đồng ý một điều kiện với bọn họ.” Dư Ý nói.
"Điều kiện gì, nói nghe một chút." Thạch Mục hỏi, nhưng trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Có điều kiện là tốt rồi, như vậy chuyện còn có đường thương lượng.
“Bọn hắn cần một viên Yêu đan Hỏa Quan Yêu Xà.” Dư Ý do dự một chút, nói.
"Hỏa Quan Yêu Xà?" Thần tình Thạch Mục khẽ giật mình, loại Yêu thú này hắn chưa nghe qua bao giờ.
“Đây là một loại Yêu thú Địa giai chỉ có ở một chỗ sâu trong Thập Vạn Hỏa Sơn. Mà sơn cốc chỗ bọn nó chiếm giữ quanh năm sẽ tràn ngập Hỏa chướng. Người bình thường căn bản không tài nào đến gần được. Nhung Thạch huynh ngươi có biện pháp khắc chế độc vụ hỏa chướng, lẻn vào trong đó chắc không có vấn đề gì.” Dư Ý nói.
Thạch Mục chậm rãi gật đầu, có tay trái đặc biệt, độc vụ hỏa chướng xem như cũng không uy hiếp gì được hắn nhưng hoàn cảnh như vậy lại rất có lợi với loại Yêu thú có thuộc tính Hỏa. Nhưng chỉ cần hắn cẩn thận một chút, chắc cũng không khó tìm được một con Hỏa Quan Yêu Xà Địa giai sơ kỳ.
“Mà người của Tiên Hỏa Cư cần Yêu đan của Hỏa Quan Yêu Xà làm gì vậy?” Thạch Mục suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.
“Điều này thì Thạch huynh cứ yên tâm đi. Đây thật ra cũng chẳng phải bí mật gì, người trong thành Xích Viêm đều biết, đoạn thời gian trước, con trai của Công Tây tiên sinh của Tiên Hỏa Cư bị bệnh nặng, cần Yêu Đan của một loại Yêu thú lợi hại trong Thập Vạn Hỏa Sơn làm thuốc dẫn mới có thể giữ mạng. Từ mấy tháng trước Tiên Hỏa Cư cũng đã treo thưởng, bất cứ kẻ nào có thể lấy được Yêu đan này đều có thể đạt được trọng thưởng của Tiên Hỏa Cư. Ta cảm thấy với thực lực của Thạch huynh, có lẽ sẽ lấy được Yêu đan kia, nên mới thử đi đề nghị thuê Dung Nham Trì với tên Chấp sự của Tiên Hỏa Cư.” Dường như nhìn ra sự băn khoăn của Thạch Mục, Dư Ý giải thích.
“Hóa ra là vậy, vì chuyện của ta, thật khiến Dư huynh phí tâm rồi.” Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt hơi ngưng, nói.
"Thạch huynh khách khí." Dư Ý liền vội vàng khoát tay nói.
“Cũng không phải tại hạ không tin Dư huynh nhưng mà việc này trọng đại, ta hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với người của Tiên Hỏa Cư được chứ?” Thạch Mục nói.
“Điều này đương nhiên là được. Nếu Thạch huynh đồng ý tiếp nhiệm vụ này, ta sẽ liên lạc ngay với người của Tiên Hỏa Cư.” Dư Ý vui vẻ, nói xong vội đứng lên, hấp tấp đi ra ngoài.
“Thạch Đầu, tên Dư Ý này đúng là rất nhiệt tình với chuyện của ngươi đó.” Nhìn bóng Dư Ý đã ra khỏi tiểu viện, Thải nhi như có thâm ý, nói.
“Có lẽ nếu ta hoàn thành được nhiệm vụ này thì hắn cũng có thể vớt được chỗ tốt gì từ trong đó. Nhưng điều này cũng chẳng sao cả, chỉ cần thuận lợi thuê được Dung Nham Trì thì đây đều là việc nhỏ thôi.” Thạch Mục nói.
Thạch Mục nói xong, lại lật tay lấy ra bản điển tịch lúc nãy, tiếp tục đọc.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Thạch Mục cùng đi với Dư Ý tới một con đường phồn hoa.
Hai bên đường là các loại cửa hàng sang quý, người qua lại trên đường nối liền không dứt. Hai người dừng bước trước một tòa lầu các năm tầng hoa mỹ. Lầu các có tưởng trắng ngói đỏ, đại môn mở rộng, sảnh ngoài rộng lớn, nhìn lên vô cùng đại khí. Trên cửa treo một tấm biển màu đen có chữ vàng ghi 'Tiên Hỏa Cư'.
Trên con phố phồn hoa này, cửa hàng Tiên Hoa Cư khiến người ta có cảm giác như nó là một con hạc lạc giữa bầy gà.
Thạch Mục và Dư Ý dừng lại một lát trước cửa ra vào, sau đó liền cất bước đi vào.
Vừa bước chân qua khỏi cửa đã thấy mình đang đứng trong một căn phòng rất lớn, diện tích vô cùng rộng, chừng hai ba mươi trượng. Từng hàng giá bạch ngọc dài được xếp đặt ngay ngắn trong đó. Trên các giá xếp đầy các loại vũ khí lấp lánh ánh hào quang, có tới mấy trăm kiện. Mỗi kiện này không ngờ đều là Pháp Khí, thoạt nhìn phải từ trung trai trở lên.
Sinh ý trong tiệm rất hưng thịnh, bên cạnh mỗi cái giá đều đứng một người hầu mặc áo xanh, đang giảng giải các tính năng ưu khuyết của các loại vũ khí trên kệ cho khách nhân.
Thạch Mục hít nhẹ một hơi, âm thầm cảm thán sự giàu có hùng mạnh của Tiên Hỏa Cư.
“Hai vị tiền bối muốn mua loại Pháp Khí gì? Tại hạ sẽ giới thiệu một chút cho hai vị.” Một người hầu mặc áo xanh đi tới, trên mặt bày ra nụ cười thương hiệu đặc trưng.
“Chúng ta tới đây không phải để mua vũ khí.” Dư Ý nói, từ trong lòng ngực móc ra một Ngọc phủ màu đỏ, trình ra.
“Thì ra là khách quý đã đến, mời hai vị đi theo ta.” Người hầu áo xanh thấy vậy, cung kính nói, dẫn hai người đi lên lầu.
Tầng hai đại khái là một gian triển lãm nhỏ, bên trong cũng xếp mấy cái giá gỗ. Chẳng qua những cái giá gỗ này đều được Cấm chế của Pháp trận bao phủ lấy, trên kệ xếp từng kiện từng kiện Linh Khí, phải có tới hai ba mươi kiện.
Trong sảnh triển lãm, có bốn năm người đang vừa đi vừa nhìn, từ dáng vẻ cử chỉ của những người này liền biết thân phận của họ không tầm thường.
Trong lòng Thạch Mục khẽ động, lại có thêm một nhận thức mới về thực lực của Tiên Hỏa Cư.
Ba người không dừng lại ở lầu hai mà đi thẳng lên lầu ba, tiến vào một cái sảnh nhỏ riêng biệt.
“Xin hai vị khách quý chờ ở đây trong một chốc.” Người hầu áo xanh dâng lên hai ly linh trà cho hai người rồi bước nhanh ra ngoài.
Thạch Mục và Dư Ý trầm mặc ngồi, cả hai đều không nói gì.
Một lát sau, cửa sảnh bị đẩy ra, một lão giả mặc áo đen bước đến. Thoạt nhìn người này khoảng năm, sáu mươi tuổi. Trên mặt có một chút nếp nhăn nhưng thân thể lại cực kỳ cường tráng, tay chân thô to. Bàn tay dường như thường xuyên tiếp xúc lò lửa nên có chút khô héo.
Lão giả áo đen đứng nghiêm thân mình, ánh mắt lão lợi hại, khí tức tản mát ra chứng tỏ đây là một tồn tại Địa giai. Đi theo bên cạnh lão giả áo đen là một người trung niên mặc áo bào đỏ, đúng là vị Chấp sự ở Tiên Hỏa Cư, Xích Viêm Điện ngày hôm qua.
“Công Tây đại sư! Vạn chấp