"Nếu như Công Tây đại sư đã có lòng, tại hạ không nhận thì không hay rồi." Thạch Mục đón lấy lệnh bài màu đỏ, xem qua một chút rồi gật đầu đồng ý.
Sau đó hắn đưa viên yêu đan của Hỏa Quan Yêu Xà cho lão già áo đen.
Lão giả áo đen nhận được yêu đan mừng như nhặt được chí bảo, xem xét thật cẩn thận, ánh mắt lộ vẻ kích động.
Sau một lát, lão hít một hơi thật dài, nhìn Thạch Mục rồi nói:
"Thạch đạo hữu, ngươi đã vất vả rồi, mời ở lại đây nghỉ ngơi một lát, lão phu xin đi trước."
"Vạn chấp sự, thay ta tiếp đãi Thạch đạo hữu thật tốt. Từ nay về sau, hắn chính là khách quý của Tiên Hỏa Cư." Lão giả áo đen quay ra nói với người trung niên một câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài, không muốn chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Người trung niên vội vàng vâng dạ rồi quay qua nói với Thạch Mục: "Thạch đạo hữu, giờ ngươi hãy nghỉ ngơi một chút, đến buổi trưa ta sẽ dẫn đạo hữu đi xem hồ dung nham có được không?".
"Nếu Vạn chấp sự có thời gian thì dẫn ta đi xem ngay bây giờ đi!" Thạch Mục nói.
"Đương nhiên là được, mời Thạch đạo hữu". Người trung niên nói rồi đi trước dẫn đường.
Hai người nhanh chóng rời khỏi Tiên Hỏa Cư, đi về Hắc Sắc Sơn trong trung tâm thành.
"Hỏa mạch dưới Hắc Diễm Sơn được kết nối với hơn trăm ngọn núi lửa đang hoạt động, liên tục cung cấp Hỏa linh khí cho hồ dung nham trên núi." Vừa đi người trung niên vừa giới thiệu cho Thạch Mục.
"Thì ra là thế." Thạch Mục nhìn đỉnh Hắc Sắc Sơn trước mắt nhẹ gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi, rất nhanh đã đến gần đỉnh Hắc Diễm Sơn.
Từ xa nhìn lại đỉnh Hắc Diễm Sơn này không quá cao lớn nhưng khi đứng dưới chân núi mới phát hiện ngọn núi này cao tới hai ba trăm trượng, thoạt nhìn khá hùng vĩ.
Ở gần ngọn núi còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh ù ù phát ra ở thân núi, giống như có gì đó đang đánh vào thân núi vậy.
Người trung niên dẫn Thạch Mục đi vào một đại điện ở chân núi.
Người gác cửa đại điện thấy hai người Thạch Mục thì không có ý định ngăn cản, để họ tùy ý đi vào.
Cả hai băng qua đại điện, vào một con đường màu đen.
Con đường này rất dài, hai người đi một đoạn thì gặp một ngã rẽ, trước ngã rẽ phát ra ánh sáng màu đỏ, còn có tiếng người nghị luận cùng âm thanh đập gõ leng keng.
"Dung nham trì của Hắc Diễm Sơn có tổng cộng hơn một trăm chỗ, trên nguyên tắc đều thuộc Phủ Thành chủ. Nhưng Phủ Thành chủ chỉ giữ lại một phần mười, còn lại cho thuê. Đây là nguồn thu nhập cao nhất của Xích Viêm thành. Hiện tại nơi này có một phần năm được Tiên Hỏa Cư thuê lại, đại bộ phận đều dùng làm xưởng luyện khí. Xưởng đó chính là cái xưởng tốt nhất của Tiên Hỏa Cư chúng ta." Người trung niên nói.
Thạch Mục hơi hiếu kỳ, định đến xem qua một chút, nhưng xưởng luyện khí là hạch tâm của cửa hàng vũ khí, cần giữ bí mật, không cho phép người ngoài như hắn vào xem.
Hai người tiếp tục đi tới, hai bên đường thỉnh thoảng xuất hiện mấy ngã rẽ, sau một lát bọn hắn đã đi đến cuối đường.
Nơi này có một cửa đá màu đen cao tới mấy trượng, phía trên có hào quang lập loè, hiển nhiên có thiết kế cấm chế, trên cửa khắc hai chữ "Mười chín" rất to.
"Thạch huynh, ngươi dùng tấm lệnh bài kia là có thể khai mở cấm chế của cửa đá." Người trung niên nói.
Thạch Mục nghe vậy liền lấy lệnh bài màu đỏ ra rót chân khí vào chỉ về cửa đá.
Lệnh bài lóe lên hào quang, một đạo hào quang bay ra, đánh lên cửa đá.
Cửa đá lập tức hiện ra một hồi quang mang màu trắng, quang mang chuyển động nhanh dần rồi từ từ tiêu tán.
Cửa đá phát ra mấy tiếng trầm đục, từ từ mở ra, lộ ra một con đường nhỏ, một luồng khí nóng đạp thẳng vào mặt.
"Dung nham trì ở phía dưới." Người trung niên nói rồi đi vào.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, con đường có hình xoắn ốc, hướng xuống phía dưới lòng đất, không lâu sau một không gian chừng hai mươi trượng hiện ra.
Toàn bộ không gian được bao phủ bởi ánh sáng đỏ, vách tường đều là màu đỏ thẫm, tỏa ra ánh sáng đỏ thắm làm người ta khó mà mở mắt nhìn thẳng. Vách tường cùng mặt đất được khắc từng đạo phù văn hợp thành một cái trận pháp thật lớn.
Dưới đất có một cái ao lớn vài trượng, quanh ao cắm có tám cây cột màu trắng.
Trong hồ là nham thạch màu đỏ đang chảy cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại nổi lên mấy cái bong bóng khí.
Nham thạch nóng chảy thỉnh thoảng lại sôi trào như muốn phun thẳng lên trời.
Nhưng tám cây cột xung quanh ngay lập tức tỏa ra một tầng bạch quang, ngưng tụ thành vòng sáng ngăn cản nham thạch lại. Không gian dưới mặt đất tràn ngập hỏa thuộc tính, vô cùng dồi dào, chỉ hít thở cũng làm yết hầu nóng lên.
"Nơi đây là dung nham trì rồi, Thạch đạo hữu cảm thấy như thế nào?" Người trung niên hỏi.
Thạch Mục nhìn quanh thạch thất, cảm thụ sức nóng nơi này, nhẹ gật đầu, mắt lộ vẻ hài lòng nói:
"Tốt lắm, còn tốt hơn cả tưởng tượng của ta."
"Thạch đạo hữu hài lòng là tốt rồi." Người trung niên cười nói.
Y lập tức lấy từ trên người ra một khối ngọc giản màu trắng đưa cho Thạch Mục.
"Khối ngọc này giản ghi chép một ít cấm chế trong dung nham trì, đạo hữu hãy cầm lấy mà nghiên cứu, nó sẽ giúp ngươi sử dụng dung nham trì tốt hơn."
"Đa tạ Vạn chấp sự." Thạch Mục nhận ngọc giản rồi nói.
"Nếu Thạch đạo hữu không có chuyện gì khác, tại hạ xin phép cáo từ."
"Vạn chấp sự đi thong thả." Thạch Mục chắp tay nói.
Người trung niên ôm quyền đáp lễ rồi xoay người rời đi.
Thạch Mục đặt ngọc giản lên trán, thả thần thức ra tìm hiểu, sau nửa canh giờ mới mở mắt ra, mặt âm tình bất định.
Hắn bước nhanh tới tám cây cột cạnh