Dịch giả: khongphailtaBiên: nila32Kim Tiểu Thoa mang vẻ mặt phức tạp, sững sờ nhìn Thạch Mục.
Đuôi lông mày của Thạch Mục nhếch lên, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn, dựa theo tính nóng nảy của Kim Tiểu Thoa trước kia, dù là biết rõ không phải đối thủ của hắn, cũng ngang nhiên xuất thủ rồi.
Vì Kim Tiểu Thoa không nói gì, hắn cũng không biết nên mở lời như thế nào, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.
“Không ngờ lại gặp ngươi ở nơi này.” Sau khi nhìn Thạch Mục trọn vẹn mười hơi thở, Kim Tiểu Hoa mới dời ánh mắt đi, sau đó mở lời.
“Ta cũng bất ngờ, sao Kim sư tỷ lại đánh cướp đoàn xe Thông Thiên Tiên Giáo, không phải Thiên Ma Tông các ngươi và Thông Thiên Tiên Giáo có quan hệ liên minh sao?” Thạch Mục hỏi.
“Liên minh cái gì, mặt cùng lòng đều không hợp, chỉ là lợi dụng nhau thôi.” Kim Tiểu Thoa trả lời một cách hờ hững.
Nghe vậy Thạch Mục gật nhẹ đầu, không lộ vẻ gì ngoài ý muốn.
“Tiểu tử ngươi đi đâu trong những năm qua, vì sao không có chút tin tức nào?” Kim Tiểu Thoa lấy lại bình tĩnh, chuyển đề tài.
“Ngươi cũng biết, năm đó Thông Thiên Tiên Giáo ra lệnh truy sát ta tại Đông Châu Đại Lục, ta đã đến Tây Hạ Đại Lục …” Thạch Mục kể sơ chuyện những năm qua, dĩ nhiên không nhắc đến những bí ẩn liên quan đến mình.
“Quả nhiên ngươi đã theo Minh Nguyệt Giáo đến đại lục Tây Hạ… Nghe nói ở đó tài nguyên phong phú, hơn xa Đông Châu, có phải nhờ vậy mà ngươi có thực lực hiện tại?” Kim Tiểu Thoa hỏi, chớp chớp đôi mắt đẹp.
“Kim sư tỷ tiến bộ cũng không chậm, hôm nay đã là Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, thêm tí nữa là có thể tiến cấp Địa giai.” Thạch Mục từ chối cho ý kiến, gật đầu nói ra.
“So sánh với ngươi thì đâu có ra gì.” Kim Tiểu Hoa cười giễu cợt.
“Kim tỷ tỷ, là ngươi sao? Thạch Đầu, mau thả ta ra!” Cùng lúc đó thanh âm om sòm bất chợt vang lên từ tay áo Thạch Mục.
Đuôi lông mày nhếch lên, Thạch Mục phất ống tay áo.
Một thân ảnh màu sắc rực rỡ bay ra, chính là Thải Nhi. Nó bay một vòng trên không rồi xà xuống đậu trên vai Kim Tiểu Thoa.
“Kim tỷ tỷ, ngươi đúng là càng ngày càng đẹp a! Những năm qua, Thải Nhi luôn nhớ đến ngươi!” Thải Nhi oa oa kêu to, cạ đầu vào mặt Kim Tiểu Thoa, bộ dạng vô cùng thân mật.
“Thải Nhi giỏi nịnh hót, miệng thật ngọt.” Kim Tiểu Thoa cười mắng, nhưng lại lộ ra vài nét vui mừng, ngón tay trắng khẽ vuốt lông chim trên đỉnh đầu Thải Nhi.
Một người một chim vui đùa ầm ĩ một hồi, mới an tĩnh lại.
“Ngươi mới trở lại đại lục Đông Châu hả?” Kim Tiểu Thoa ánh mắt có chút khác thường nhìn Thạch Mục, hỏi.
“Ừ, đại khái một tháng trước.”
“Vậy sao? Ngươi cùng nàng đúng là có duyên không phận.” Kim Tiểu Thoa cười nói.
“Ngươi nói…” Thạch Mục nhướng mày.
“Một tháng trước, Tây Môn Tuyết đã phi thăng ở tổng đà Thông Thiên Tiên Giáo, trở thành đệ tử đạt được tư cách phi thăng nhanh nhất trong mấy trăm năm qua.” Kim Tiểu Thoa giải thích.
Thạch Mục, nghe vậy, hơi nheo mắt nhưng không có phản ứng gì lớn, khác hẳn với dự đoán của Kim Tiểu Thoa.
“Không nghĩ đến ngươi lại bình tĩnh như vậy, người trong lòng phi thăng, không thấy khó chịu sao?” Kim Tiểu Thoa hỏi một cách ẩn ý.
“Ta và Tây Môn Tuyết đã không còn quan hệ như ngươi nghĩ. Nàng một lòng truy cầu đại đạo, không thể để nhi nữ tư tình tiếp tục ảnh hưởng.” Thạch Mục lắc đầu nói.
Kim Tiểu Thoa nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Hơn nữa, phi thăng Tiên giới chỉ là cách nói lừa gạt người không biết, Tây Môn Tuyết lúc này chẳng qua là rời khỏi Lam Hải tinh thôi.” Thạch Mục tiếp tục nói.
Từ khi được Thương Viên Vương giải thích về Tinh Vực và Lam Hải tinh, bao gồm những ân oán tình cừu giữa Bạch Viên Yêu Vương và Cửu Thủ Kim Giao, hắn đã hoài nghi việc Thông Thiên Tiên Giáo tuyên bố phi thăng Tiên Giới.
“Lam Hải tinh? Là cái gì?” Kim Tiểu Thoa biến sắc, hỏi.
Thạch Mục hơi do dự, rồi đem những gì biết được từ Thương Viên Vương có liên hệ đến Tinh Vực và Lam Hải tinh, nói cho Kim Tiểu Thoa biết.
Kim Tiểu Thoa nghe những thứ này, sững sốt một lúc, vẫn thấy khó tin, chỉ là nhìn thấy Thạch Mục nghiêm túc không hề giống đang nói đùa, đồng thời nàng cũng hiểu rõ tính cách của Thạch Mục, nên cố gắng tin.
“Qua những gì ngươi nói, chuyện Thông Thiên Tiên Giáo tuyên bố phi thăng Tiên Giới, quả thật có nhiều điểm đáng ngờ.” Kim Tiểu Thoa nói, ánh mắt đẹp lóe lên.
“Điểm đáng ngờ?” Thạch Mục sắc mặt biến hóa, hỏi.
“Vài ngày trước khi Tuyết nhi phi thăng, ta đã lẻn vào nơi bế quan ở Trường Sinh Điện để gặp nàng, vô tình nghe hai cao tầng Thông Thiên Tiên Giáo nói chuyện. Chúng gia tăng cố gắng thu linh thạch, hơn nữa chúng đưa Tuyết nhi và một đống linh thạch vào một cái truyền tống trận nào đó.” Kim Tiểu Thoa nói, lông mày cau lại.
Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt biến hóa.
Vẫn là khoáng mạch linh thạch!
Thông Thiên Tiên Giáo đã cố gắng không ngừng nghỉ thu linh thạch khắp nơi trên đại lục, nguyên lai là muốn thông qua truyền tống trận đưa đến nơi nào đó.
Cùng với chuyển linh thạch, còn có những nhân tài tư chất tuyệt hảo, có thực lực đạt tới Địa giai.
Cái gọi là Thăng Tiên có lẽ là để che dấu mục đích không muốn ai biết.
“Quả là thế.” Thạch Mục thở nhẹ một hơi, nói ra.
“Ngươi có tính toán gì tiếp theo?” Kim Tiểu Thoa hơi do dự, hỏi.
“Ta vốn định quay về vương triều Lục Sơn một chuyến thế nhưng xem ra không còn cần thiết nữa.” Thạch Mục nói ra, thần sắc có chút tiêu điều.
“Vậy ngươi muốn đi nơi nào? Chẳng lẽ chuyện Thông Thiên Tiên Giáo cứ vậy bỏ qua?” Kim Tiểu Thoa hỏi.
“Chuyện Thông Thiên Tiên Giáo, chắc chắn có ẩn tình sâu rộng, không phải sức ta và ngươi có khả năng hiểu rõ. Ta khuyên Kim sư tỷ không nên dính vào đó, dù sao hiện tại, an nguy của Tây Môn Tuyết cũng không có gì đáng ngại. Nếu Kim sư tỷ muốn, có thể trở về Thiên Ma Tông nghiên cứu Ma Dương đại điển, có thể có thu hoạch. Ta còn có vài việc, chia tay vậy, nếu có duyên ngày sau gặp lại.” Thạch Mục nói như thế.
Thạch Mục nói xong, hào quang lóe lên,
một đạo ánh sáng màu xanh nâng thân thể hắn, hướng phía xa bay đi, biến mất sau vài hơi thở.
Kim Tiểu Thoa không nghĩ tới Thạch Mục nói đi là đi, như thế dứt khoát, chân nàng đạp mạnh xuống đất, mặt lộ vài phấn tức giận.
Mặt nàng chợt hiện ra vẻ cô đơn, kinh ngạc nhìn tia ánh sáng màu xanh ở cuối chân trời, nàng nhớ lại lời khuyên của hắn như có điểm cần suy nghĩ.
Ở phía chân trời xa xa, một đạo độn quang màu xanh hướng phía xa xa bay đi.
Ngồi trên Thanh Dực phi chu, Thạch Mục tâm tình bất định.
Qua những thông tin từ Kim Tiểu Thoa, Thông Thiên Tiên Giáo đúng là có chút quan hệ với các thế lực Tinh Vực, thêm vào sự giải thích của Từ Lỗ Tử thì có thể tạm đoán nữ nhân thần bí mang Chung Tú đi, cũng là sinh linh bên ngoài tinh vực của Nhân tộc.
Hắn vẫn chưa quyết định có rời Lam Tinh Hải hay không nhưng lúc này, trong lòng đã có chút dao động.
***
Hơn nửa tháng sau, hoang địa Man tộc.
Đất hoang rộng lớn gợn sóng chập chùng, những núi đồi cao thấp bất đồng kéo dài đến hướng chân trời, từ bầu trời xanh thẳm hạ xuống một vòng màu lam, trong nháy mắt kết nối đất trời.
Lúc đó một cổ cuồng phong bốc lên từ mặt đất, cuốn theo vô số hạt bụi vào không trung, rồi tung rộng ra, khiến thiên hôn địa ám
(trời đất tối đen).
Trong sương mù dày đặc, một đạo độn quang màu xanh từ xa bay tới, đó là Thanh Dực phi xa.
Một nam tử trẻ tuổi, đầu đội mũ rộng vành, thân mặc áo choàng lục sắc đang tung bay trước gió, trên vai có con chim Anh Vũ đậu, đứng trên phi xa tay che mặt cản ngăn cuồng phong của hoang mạc (vùng đất hoang vu).
Nam tử đó là Thạch Mục, lúc này đã thu liễm khí tức giống như một gã Man tộc Tiên Thiên đầu đội mũ rộng vành, sụp xuống che đi một nửa khuôn mặt.
Thân ở không trung, quan sát đất hoang, Thạch Mục nhíu mày.
So với mười năm trước, hoang địa Man Tộc không có nhiều thay đổi, vẫn là một mảnh đất hoang vu, nhưng Thạch Mục cảm nhận rõ ràng linh khí trong không khí quá yếu so với trước.
Tình cảnh này khiến hắn nhớ lại năm đó lúc qua đây, khoáng mạch bị khai thác triệt để, chỉ còn lại những mạch khoáng hoang phế.
“Thạch Đầu, địa phương quỷ quái này sao không thay đổi, gió còn càng lúc càng lớn. Phì, phì!” Thải Nhi nói chuyện, cát bay vào miệng.
Phi xa bay qua mấy nơi bị bão cát ăn mòn đổ nát thê lương, phía dưới bóng dáng con người bỗng nhiên nhiều hơn.
Thạch Mục lông mày khẽ động, nhìn lại xuống dưới.
Vô số người đến từ bốn phương tám hướng, khi đến địa phương này thì tụ lại thành nhiều nhóm, tất cả đều đi về một hướng.
Những nhóm Man tộc lớn có tọa kỵ, những nơi họ đi qua đều bốc lên từng đám mây bụi mịt mù.
Nhìn cách ăn mặc quần áo thì họ là những đồ đằng dũng sĩ của nhiều bộ lạc Man tộc, Bình Man Hung Man đều có, chỉ là các bộ lạc Bình Man rõ ràng cố gắng giữ khoảng cách với nhân thủ của đối phương.
Có thể thấy được, dù đã nhiều năm qua, Bình Man và Hung Man vẫn không hòa hợp như cũ. Nếu không có chuyện gì gấp, sẽ không có chuyện bọn họ cùng đi một con đường.
“Thạch Đầu, ngươi có biết đám người này đi đâu mà gấp vậy?” Thải Nhi quen mắt, nhìn thấy, bỗng nhiên reo lên.
“Theo hướng đó, dường như là Bạch Mã Sơn, Thánh Địa của Man tộc, Man tộc có thể có chuyện lớn sắp xảy ra.” Thạch Mục nói.
...
Một khắc đồng hồ sau.
Trên một cánh đồng hoang vu.
Một đội mười bảy mười tám tên Hung Man mặc áo giáp màu xám, cưỡi sói xám, la hét từ xa, phóng nhanh tới, bụi mù nổi lên bốn phía.
Phía trước một ít người Man tộc đơn chiếc, thấy bọn họ, đều nhanh chóng né tránh.
Con đường đổi thành sơn lộ ở giữa hai ngọn núi.
Vừa chuyển vào sơn lộ liền thấy một thanh niên nam tử đứng giữa đường, hai cánh tay tráng kiện khoanh trước ngực, lưng đeo thanh Vẫn Thiết Hắc Đao màu đen.
Gã Man tộc đi đầu thấy phía trước có người, hơi kinh hoảng, ngửa mặt lên trời thét dài, áp chế tọa kỵ đột ngột ngừng lại.
“Các hạ là người phương nào, dám cản đường Thiên Lang tộc ta, chẳng lẽ chán sống rồi sao!” Man nhân cầm đầu suýt té từ tọa kỵ xuống, nổi nóng nói.
“Thống soái đại nhân, ta đến chém tên kia để ngài bớt giận!” Nột đại hán Man tộc dáng người khôi ngô bên cạnh, phóng ngựa tới trước, đại đao trong tay, không nói hai lời, thuận thế chém về phía Thạch Mục.
Vào lúc này, Thạch Mục khẽ ngẩng đầu, nhìn đối phương, kim quang hai mắt hơi lóe lên.
Rất nhanh đại hán Man tộc thấy kim quang lóe lên trước mắt, đầu quay cuồng, kế tiếp cả người lẫn tọa kỵ té nhào xuống đất, hai mắt trắng dã, bất tỉnh nhân sự trước mặt Thạch Mục.