Dịch giả: khongpitBiên: nila32Trong chốc lát, ngàn vạn con mãng xà vừa thô vừa to chằng chịt vũ động, hầu như che kín cả nửa bầu trời. Từng con một há to cái miệng đỏ lòm như máu, để lộ răng nanh dữ tợn, đánh tới đám người áo lam.
Khí tức mỗi đầu thanh mãng tỏa ra đều đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong. Thậm chí có con còn đạt tới trình độ xấp xỉ Địa giai.
Năm người thấy cảnh này, hầu như không còn tin tưởng vào hai mắt của mình nữa.
Nếu chỉ có vài con thanh mãng, tự nhiên không đủ tạo thành uy hiếp đối với năm người bọn họ. Thế nhưng ngàn vạn con thanh mãng như vậy, một chút dũng khí phản kháng cũng không dám nghĩ đến.
“Không tốt, trốn nhanh!”
Trung niên nam tử áo lam điên cuồng hét lên, hàn khí màu lam quanh thân quay cuồng bao bọc thân hình, phi độn về phía xa.
Những người khác cũng lộ vẻ kinh hãi, mất hết ý chí chiến đấu, nhao nhao thúc giục hàn khí bảo vệ thân thể, đều cố gắng chạy trốn trước khi hàng vạn con thanh mãng bổ nhào tới.
“Đã muộn!”
Giang Thủy Thủy cười lạnh một tiếng, lục mang trong mắt đại thịnh.
Tốc độ của đám cự mãng tăng mạnh, tựa như sóng dữ dũng mãnh lao đến vị trí năm người với tốc độ cực nhanh.
Chỉ nghe một hồi xùy xùy tiếng xé gió, vô số thanh mãng điên cuồng cắn tới.
Đám người áo lam phóng xuất ra mảng lớn hàn khí, tuy rằng đánh tan không ít thanh mãng, nhưng mà với số lượng cực lớn như vậy, cũng không có tác dụng quá lớn.
Ngàn vạn thanh mãng giống như sóng lớn bao phủ bọn họ trong chớp mắt.
“A!”
Vài tiếng kêu thảm mơ hồ vang lên từ bên trong, rất nhanh liền chìm xuống.
Cách đó không xa, phía sau tảng đá Thạch Mục chứng kiến cảnh này, nhẹ hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía Giang Thủy Thủy, sắc mặt thập phần ngưng trọng.
Giang Thủy Thủy giơ tay lên, vô số thanh mãng đại phóng ánh sáng màu xanh trên thân, nhanh chóng thu nhỏ lại, quay về, trong chớp mắt lại biến trở về thành mái tóc xanh kia, hai mắt màu xanh biếc cũng tùy theo thu lại, chẳng qua là sắc mặt có chút tái nhợt.
Bất quá chỗ trước đây bị đám cự mãng chiếm giữ, năm người áo lam đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại năm miếng Thanh Sơn Lệnh nằm lại.
“Thạch Đầu, nữ nhân này thật lợi hại. Bí thuật vừa rồi có sức công phá ngang với thiên quân vạn mã chứ không đùa.” Thải Nhi thông qua tâm niệm truyền âm trao đổi với Thạch Mục.
“Ừ, nữ tử này quả thật là một đại kình địch. Có điều bí thuật kia dường như hao tổn rất nhiều Nguyên Khí, cõ lẽ không cách nào thi triển quá lâu.” Thạch Mục gật đầu.
Chứng kiến đám người Xích Nghê Tử, hắn đã có chút hiểu biết về đợt ứng thí nhập môn của Thanh Lan Thánh Địa. Giờ phút này thấy thực lực kinh người của Giang Thủy Thủy, trong lòng có chút giật mình nhưng cũng không quá mức ngạc nhiên.
Thạch Mục suy nghĩ trong lòng như thế, lúc này xoay người một cái, bắt đầu yên lặng rời đi.
Nhưng lúc này, giữa không trung vang lên một hồi dồn dập tiếng xé gió, một đạo kiếm quang bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống!
Sắc mặt Thạch Mục trầm xuống, thân hình mơ hồ lóe lên né sang một bên.
Xoẹt!
Kiếm quang màu xanh trảm tại chỗ lúc trước Thạch Mục vừa đứng, tạo thành một đường rãnh sâu thẳng tắp. Khối cự thạch mà Thạch Mục dùng để ẩn thân cũng bị kiếm khí chém thành hai nửa.
Bóng người lóe lên, Giang Thủy Thủy với đầu đầy tóc xanh, thân hình quỷ dị hư vô xuất hiện trước người Thạch Mục, cổ kiếm màu xanh trong tay chặn đường đi của hắn.
Thạch Mục nhướng mày, ngưng mắt nhìn lại.
Nàng này da trắng nõn như ngọc, ngũ quan tinh xảo, giờ phút này vì vừa kịch chiến mà tổn hại nguyên khí, sắc mặt có chút trắng nhợt, lại thêm vài phần khác thường thùy mị bộ dáng, chẳng qua thần sắc hàn lãnh tựa băng tạo cho người ta cảm giác xa cách ngàn dặm.
“Ngươi lén lút núp trong bóng tối! Chẳng lẽ cũng là đồng lõa với mấy tên kia?” Giang Thủy Thủy nhìn chằm chằm vào Thạch Mục, một đôi mị nhãn không có chút tình cảm nào.
“Đạo hữu hiểu lầm rồi. Tại hạ không có quan hệ gì với đám người kia, chẳng qua là trùng hợp đi ngang qua!” Thạch Mục thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ trả lời.
“A, ngươi là người trước kia, chính là tên Nhân tộc cùng bị Truyền Tống đến thất lạc thảo nguyên a.” Giang Thủy thủy cao thấp đánh giá Thạch Mục, tựa hồ nhớ tới mấy thứ gì đó, ngữ khí hơi hòa hoãn thêm vài phần.
“Không nghĩ tới đạo hữu còn nhớ rõ tại hạ, thật vinh hạnh. Thạch Mục ta đi lung tung bậy bạ mà tới chỗ này, trùng hợp chứng kiến đạo hữu cùng năm người kia giao thủ, cũng không phải cố ý, bây giờ xin cáo từ.” Thạch Mục thấy vậy, không lưỡng lự nói ra.
“Ngươi nghĩ cứ như vậy mà đi sao? Bản thân giao ra Thanh Sơn Lệnh, bóp nát ngọc bội đi.” Giang Thủy Thủy dò xét xong Thạch Mục, cổ kiếm trong tay khẽ rung lên, nhàn nhạt nói ra.
“Giang đạo hữu nói như thế, chẳng lẽ cho rằng tại là một tên trói gà không chặt a.” Thạch Mục nghe vậy, đồng tử hơi co rụt lại, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống.
“Nếu không biết nặng nhẹ, vậy đi chết đi!” Lúc này đây Giang Thủy Thủy căn bản không hề nhiều lời, lạnh giọng cười cười, cổ kiếm màu xanh trong tay vừa nhấc, ánh sáng màu xanh đại phóng, một loạt phù văn lóe sáng lên, đột nhiên chém xuống.
Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên!
Trong nháy mắt, một đạo kiếm quang hai ba mươi trượng màu xanh từ trong cổ kiếm tuôn ra, từng đạo Lục sắc điện mang quấn quanh kiếm quang, xì xì rung động, uy thế kinh người chém tới đầu lâu Thạch Mục.
Kiếm quang chưa đến, một cỗ kiếm ý lành lạnh đã gào thét mà tới, những hòn đá hơi nhỏ xung quanh Thạch Mục đều trực tiếp biến thành bột mịn.
“Hừ!”
Thạch Mục hét lớn một tiếng, ánh sáng màu đỏ trên thân đại phóng, sau đó đều hội tụ đến cánh tay trái. Sức nóng khủng khiếp theo đó tỏa ra.
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cánh tay khẽ động, một quyền đánh tới kiếm quang.
Một đạo quyền ảnh màu đỏ cực lớn lăng không hiển hiện mà ra, cùng lục sắc kiếm quang nện mạnh vào nhau.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Quyền ảnh cùng kiếm va chạm giữa không trung tựa như kình lôi bạo tạo tạo nên phong bạo điên cuồng quét ra xung quanh. Cây cối trong phạm vi tầm hơn mười trượng bất kể lớn nhỏ đều bị nhổ tận gốc, bị gió lớn cuốn đi. Mấy khối đá cực lớn cũng giống như lá khô bị thổi bay.
Ánh sáng màu đỏ quanh thân Thạch Mục điên cuồng run rẩy. Hắn phải đạp đạp lui lại phía sau vài bước mới trụ vững lại thân thể. Còn Giang Thủy Thủy bị chấn động tựa hồ lớn hơn vài phần phải lui lại bảy tám bước. Cổ kiếm trong tay cắm chặt xuống đất mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Sau một khắc, sắc mặt tái nhợt có chút
ửng hồng, tuy rằng ngay lập tức biến mất, nhưng hiển nhiên đã phải chịu một chút thiệt thòi.
“Tốt! Không nghĩ tới thực lực của ngươi mạnh mẽ như vậy, đón thêm một chiêu của ta!”
Ánh mắt Giang Thủy Thủy nhìn về phái Thạch Mục đã thêm vài phần thận trọng, cổ kiếm trong tay thoát ra, lóe lên phát triển thành một thanh cự kiếm bốn năm trượng, xoay giữa không trung, hóa thành một vòng Lục sắc loan nguyệt, chém xuống Thạch Mục.
Tốc độ của Lục sắc loan nguyệt cực nhanh, có thể so sánh với tốc độ ánh sáng, trong thoáng chốc đã chém xuống đỉnh đầu Thạch Mục.
Giang Thủy Thủy bấm niệm pháp quyết, hung hăng đưa ra một ngón tay.
Lục sắc loan nguyệt bộc phát ra một hồi chói mắt hào quang, mang theo một cỗ kiếm ý hủy thiên diệt địa, đột nhiên chém xuống, những nơi đi qua hư không bị phá hỏng lưu lại một đạo Lục sắc tàn ảnh.
“Phá!”
Hai mắt Thạch Mục híp lại, trên mặt không có chút nào sợ hãi, chỉ thấy kim quang trong mắt lóe lên, bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Kim quang lóe lên từ cánh tay trái, trong nháy mắt lân phiến màu vàng giăng đầy, năm ngón tay trực tiếp đưa lên đón đỡ Lục sắc loan nguyệt!
“Không biết sống chết!”
Giang Thủy Thủy chứng kiến cảnh này, hừ lạnh một tiếng, cánh tay lần nữa thúc giục kiếm quyết.
Lục sắc loan nguyệt lần nữa đại phóng hào quang, khí thế lại tăng!
Cùng lúc đó, trên nắm tay của Thạch Mục lóe lên bạch sắc hỏa diễm.
Sau một khắc, Cự kiếm màu xanh cùng nắm đấm màu vàng đụng vào nhau.
“Oanh!”
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa truyền ra, đại địa phụ cận cũng đột nhiên lắc lư một cái.
Một đạo quang mang màu xanh đột nhiên bạo liệt, hóa thành vô số kiếm khí màu xanh như mưa vọt tới xung quanh sơn cốc, đem mặt đất sơn cốc biến thành một cái tổ ong.
“Vụt” một tiếng!
Một thanh Cự kiếm màu xanh bay ngược ra từ bên trong quang mang màu xanh, trọn vẹn bay ra hơn mười trượng mới dừng lại được.
Mũi kiếm rung động lắc lư, phù văn màu xanh trên thân kiếm lập lòa bất định, một hồi lâu sau mới bình thường trở lại.
Sắc mặt Giang Thủy Thủy trắng nhợt, thân thể mềm mại chấn động, khóe miệng lưu lại một vết máu, trong mắt hiện ra vẻ giật mình, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào quang mang màu xanh còn chưa tiêu tán kia.
Quang mang màu xanh tiêu tán ra, lộ ra thân ảnh Thạch Mục.
Hắn chậm rãi thu hồi Kim Lân trải rộng trên cánh tay trái, sắc mặt như thường, trên tay thậm chí một đường nhỏ vết tích cũng không có, tựa hồ hoàn toàn không có chuyện gì.
Giang Thủy Thủy khẽ vẫy tay, cổ kiếm màu xanh bắn ngược quay về nằm gọn trong tay, cũng không ra tay lần nữa, chẳng qua là triệt để đề phòng Thạch Mục.
“Nếu như không có chuyện gì khác, Thạch mỗ đi trước một bước!”
Kim lân trên cánh tay trái Thạch Mục rút đi, hướng đối diện hơi chắp tay, bất động thanh sắc từ từ thối lui.
Giữa không trung, Thải Nhi đáp xuống đầu vai Thạch Mục dùng một cánh che khuất đầu, thoáng quay lại lườm Giang Thủy Thủy.
Thấy vậy nữ tử lập tức đem ánh mắt lạnh lẽo quét qua, Thải Nhi càng hoảng sợ, hai cánh bối rối bổ nhào vài cái, thiếu chút nữa rớt từ vai Thạch Mục xuống đất.
“Thạch Đầu, cái nữ ma đầu vô lễ như vậy, cứ thế mà buông tha nàng sao?” Thải Nhi thật vất vả mới ổn định thân hình, có chút bất mãn nhỏ giọng lầm bầm.
“Lai lịch của cô gái này tất nhiên không bình thường, ta cũng không có mười phần nắm chắc sẽ thắng được nàng, tốt nhất là bỏ đi thôi.” Thạch Mục bình tĩnh nói ra.
Cách đó trăm trượng, Giang Thủy Thủy nhìn qua thân ảnh Thạch Mục dần dần biến mất tại phía cuối hạp cốc, ánh mắt tuy rằng như trước vẫn lành lạnh nhưng là đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích.
Nàng tuy rằng luôn tự phụ, nhưng cũng không phải những là những kẻ ngu, tự nhiên nhìn ra được đối phương cũng không phải toàn lực thi triển một kích vừa rồi, nếu lại cố ý ra tay chưa chắc đã lấy được chỗ tốt.
Nàng thu hồi ánh mắt, bàn tay khẽ vẫy, thu hồi năm tấm Thanh Sơn Lệnh của đám người ban nãy, đang muốn quay đầu rời đi.
Đột nhiên, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, thân hình một cái mơ hồ, liền vội vàng bắn ngược về phía sau, trong nháy mắt xuất hiện ở hơn mười trượng bên ngoài.
“Phanh phanh” hai tiếng nổ mạnh!
Chỗ nàng vừa đứng bỗng dưng nứt ra từng khe nứt to lớn, toái thạch rơi xuống, hai cái rễ cây cực lớn màu rám nắng từ trong lòng đất mọc ra, như hai đầu cự mãng vặn vẹo nhúc nhích.
Hai cái rễ cây này có chút bất định, che kín từng vòng Linh văn, thoạt nhìn giống như một loại rễ cây bình thường nào đó.
Một chút đình trệ về sau, hai cái rễ cây màu rám nắng này đột nhiên đánh tới Giang Thủy Thủy với tốc độ kinh người.
Giang Thủy Thủy nhìn thấy hai cái rễ cây đánh tới mình, đuôi lông mày nhảy lên, đầu đầy tóc xanh lần nữa dựng đứng lên.