Dịch giả: Ô Ma Bát ĐếBiên: nila32Thạch Mục hét lớn một tiếng, hai tay điên cuồng múa tít trường côn, tạo ra từng đợt sóng khí màu trắng trùng trùng lớp lớp bảo vệ quanh thân. Hắn như biến thành một con Giao long khổng lồ màu trắng lao thẳng xuống dưới.
Một tiếng nổ vang mãnh liệt!
Vô số bạch sắc lôi điện vần vũ đầy trời lập tức nhất tề lao theo Thạch Mục, tốc độ nhanh như ánh chớp, so với tốc độ của hắn còn nhanh hơn mấy phần.
Một tràng âm thanh nổ vang “bùm bùm” như mưa rơi lá rụng, phát ra từ giữa không trung.
Lúc này, Thạch Mục không hề trốn tránh nên có gần một nửa lôi điện đuổi theo đánh trúng mục tiêu, trong đó hơn phần nửa số lôi điện đánh lên người hắn bị lớp bạch sắc sóng khí chống cự, ngăn lại bên ngoài. Thế nhưng có không ít trong số đó đã đánh thẳng vào lớp kim sắc lân phiến. Chỉ trong chốc lát, lớp lân phiến che phủ mặt ngoài đã vỡ vụn hơn phần nửa, máu tươi xen lẫn với các mảnh lân phiến vỡ ồ ô tuôn ra.
Thế nhưng, tốc độ lao xuống của Thạch Mục vẫn không giảm đi!
"Liêu sư huynh, cẩn thận!"
Lữ Cảnh hiển nhiên không ngờ, trong tình thế bị dồn vào đường cùng, Thạch Mục điên cuồng chọn giải pháp lưỡng bại câu thương vì vậy thần sắc trở nên vô cùng khó coi.
Gã vốn tưởng rằng Thạch Mục chắc chắn phải chết. Vì không muốn để cho Thạch Mục đào thoát nên gã đã đem toàn bộ độc sương lục sắc tạo thành một ống đồng khổng lồ có nắp đậy phía dưới, bao vây lấy toàn bộ khu vực bên ngoài vùng hắc bạch lôi điện. Việc này khiến chân khí trong cơ thể hao tổn nghiêm trọng. Cho nên, khi thấy Thạch Mục lao xuống, gã chỉ có thể đứng nhìn một cách bất lực.
Trên không trung, mặt người giữa đám mây đen trắng lập tức biến sắc, trong hai mắt lộ ra những tia kinh hãi.
Chỉ nghe “Hô” một tiếng, gương mặt lập tức toán loạn biến mất, các luồng lôi điện đang điên cuồng trút xuống cũng lập tức triệt tiêu.
Cùng lúc đó, Liêu Dũng đang đứng im dưới mặt đất gần như trong chớp mắt liền cử động tỉnh táo trở lại.
"Nếu muốn chết! Ta sẽ làm cho ngươi có đến mà không có về!"
Họ Liêu quát lên một tiếng, lật tay lấy ra một cây phiên trượng cực lớn, trong miệng liên tục lẩm bẩm.
"Ngay tại lúc này…….!"
Thạch Mục thấy vậy, kim quang trong mắt lóe lên, người hắn như cây thương đang lao xuống lập tức khựng lại.
Trên cánh tay trái đột nhiên bùng lên bạch sắc quang diễm, sau lưng hai đạo hỏa dực mãnh liệt vươn ra mang theo rừng rực từng ngọn lửa đỏ thẫm, lốm đốm trong đó có xen lẫn một ít bạch sắc hỏa diễm.
Hai cánh lập tức vũ lộng, cả người hắn giống như một quả cầu lửa, một tiếng “Phốc” vang lên, ống đồng độc sương lục sắc liền bị phá ra một lỗ thủng. Hắn liền lao ra rồi hóa thành một đạo lưu quang bay vút về phía xa.
Biến cố xảy ra quá mức đột ngột, lại thêm tốc độ kinh người của Hỏa dực gia tăng khi được dung nhập lực lượng bạch sắc quang diễm nên đến khi Thạch Mục đã biến mất ở phía chân trời, Liêu Dũng cùng Lữ Cảnh vẫn chưa kịp động tĩnh, phản ứng gì.
Giờ khắc này nếu muốn đuổi theo cũng đã muộn!
...
Sau nửa tháng, Thạch Mục về tới Thanh Lan Thánh Địa, hắn lặng lẽ đi về động phủ, không làm kinh động bất kỳ ai kể cả người hầu trong phủ.
Vừa mới tiến vào động phủ, Thải Nhi không biết từ chỗ nào bay ra, trực tiếp phi xuống vai hắn rồi lớn giọng phàn nàn:
"Thạch Đầu, trong khoảng thời gian này ngươi chạy đi nơi nào, sao lại vứt ta một mình ở chỗ này!"
“Đi ra ngoài một chuyến, gấp gáp quá, không kịp mang ngươi theo.” Thạch Mục vừa cười ha hả vừa đi vào.
Cửa động vừa đóng lại, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch ra rồi thấp giọng ho khan vài tiếng.
"Thạch Đầu, ngươi đã bị thương?" Thải nhi cả kinh nói.
"Không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không có việc gì." Thạch Mục khoát tay.
Sau khi cùng hai người Lữ Cảnh chém giết một hồi, thân thể hắn đã bị thương không ít. Do vội vàng chạy trốn nên hắn đã cố gắng nén chịu. Gần nửa tháng nay cũng không tìm được địa điểm chữa trị, giờ phút này vết thương đã có xu hướng bộc phát.
“Thải Nhi, ta muốn bế quan điều trị, ngươi thay ta trông chừng thật kỹ, chớ có để cho bất kỳ ai quấy rầy ta.” Thạch Mục qua quýt nói với Thải Nhi vài câu rồi đi thẳng vào mật thất.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra mấy miếng đan dược trị thương ăn vào, yên lặng vận công luyện hóa dược lực.
Hao tổn trọn vẹn ba ngày công phu, các thương tích trong cơ thể hắn mới biến mất, chân khí cuối cùng cũng được khôi phục lại.
Hắn không ở lâu trong động phủ, liền đi thẳng đến phường thị Thiên Bảo Các.
“Thạch Đầu, ngươi tới đây làm gì? Ngươi muốn mua Cực Âm Chi Khí hay sao?” Lần này Thải Nhi sống chết đòi đi theo, đứng trên vai Thạch Mục, nghiêng đầu hỏi.
"Không phải mua, lần này ta tới bán đồ." Thạch Mục nói xong, đi vào Thiên Bảo Các.
Giờ phút này Thiên Bảo Các tấp nập người ra vào, việc buôn bán có vẻ xuôi chèo mát mái, lão quản sự béo tất nhiên là tất bật chạy ngược chạy xuôi. Nhưng khi thấy Thạch Mục vừa bước vào, lão liền lập tức nhận ra, cặp mắt sáng lên.
Lão gọi mấy người làm thay công việc của mình rồi đon đả chạy ra cười nói.
"Thạch đạo hữu, lâu rồi không thấy ghé qua tệ xá, chẳng lẽ..."
Thạch Mục ho nhẹ một tiếng, liếc mắt ra hiệu.
“Tại hạ có chút mạo muội rồi, mời Thạch đạo hữu dời bước tới đại sảnh nói chuyện.” Lão quản sự thấy vậy liên vội vàng mới hắn tời đại sảnh lần trước.
Nhìn thấy Thải Nhi đang đứng trên vai, trong mắt lão hiện lên một tia hỏi ý kiến dè dặt.
"Không sao, đây là Linh sủng của ta." Thạch Mục nói ra.
Nghe thấy vậy, lão nhẹ gật đầu, ngồi xuống, cười ha hả nói:
"Thạch đạo hữu, nhìn ánh mắt của ngươi, chắc lần hành trình tới Bắc cực chi địa có lẽ có đại thu hoạch a."
“Chỗ đó còn hung hiểm hơn nhiều so với tin tức của chưởng quầy có điều may mắn thu được một ít Cực Âm chi khí.” Thạch Mục nói xong, lật tay lấy ra một cái bình ngọc bạch sắc, đặt xuống mặt bàn.
Lão quản sự cầm bình ngọc, mở ra nhìn vào, sắc mặt biến hóa.
"Thạch đạo hữu, ngươi lấy ra bình Cực Âm chi khí này là có ý gì?" Lão hơi ngẩn ra, hỏi.
"Những thứ Cực Âm chi khí này, chưởng quầy nhìn xem giá trị bao nhiêu Linh Thạch?" Thạch Mục nói.
"Thạch đạo hữu muốn bán ra số Cực Âm chi khí này, thế nhưng ngươi đang rất cần vật ấy... Thì ra là thế, ta hiểu rồi, chuyến đi vừa rồi Thạch đạo có đại thu hoạch a." Lão quản sự sững sờ, lập tức ha ha cười nói.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra nét cười nhạt, không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận.
Lão quản sự thấy thế liền xem xét kỹ Cực Âm chi khí lại lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ do dự rồi nói:
“Thạch đạo hữu, ta và ngươi là chỗ quen biết, ta cũng không chèn ép ngươi làm gì. Người cũng thấy chỗ Cực Âm chi khí về số lượng thì có thể gọi là nhiều, nhưng mà về chất lượng thì rất pha tạp, miễn cưỡng xem như hạ phẩm. Tuy rằng giá cả của loại linh tài này trên thị trường tăng vọt, bất quá ta cũng chỉ có thể ra giá là chín trăm khỏa cực phẩm Linh thạch mà thôi.”
Thạch Mục nghe vậy, có chút trầm ngâm, rồi nhẹ gật đầu.
Giá tiền này theo dự đoán ban đầu của hắn không có sai biệt lắm, lão quản sự béo này thật là người hào sảng.
Lão quản sự thấy Thạch Mục gật gật đầu, liền tươi cười đứng lên nói: "Được rồi, Thạch đạo hữu, ngươi
chờ ta một lát, ta sẽ đi lấy Linh thạch.”
“Chưởng quầy đừng vội, ta vẫn còn có nhiều thứ nữa, cũng bán luôn một lần này đi.” Thạch Mục vung tay lên, trên mặt bàn xuất hiện một đống đồ vật, chính là vật phẩm thu hoạch được từ nhện băng.
Lão quản sự nhìn thấy đống đồ vật trên bàn, biến sắc.
"Những tài liệu này... Thật nồng đậm Linh khí, không có thể thu hoạch từ Địa giai Yêu thú, đây là các tài liệu từ trên người Thiên Vị Yêu thú a!" Lão thì thào nói ra.
“Đúng vậy, trong lúc vô tình ta chém giết được một đầu Băng chu, là một đầu Thiên Vị Yêu thú đã bị trọng thương, đây là yêu đan của nó.” Thạch Mục nói xong, lấy ra một hộp ngọc bạch sắc khác, đặt ở trên mặt bàn.
Thải Nhi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Thạch Mục, nhưng không lên tiếng.
Lão quản sự vội vàng cầm lên, mở nắp hộp ra, một cỗ khí tức băng hàn phát ra, bên trong có một khỏa Yêu Đan lớn chừng nắm đấm màu trắng.
Trên mặt quản sự lộ ra vẻ kích động, một tầng ánh sáng màu xanh hiện ra trên cánh tay, lão cẩn thận cầm viên Yêu Đan lên, xem xét tỉ mỉ tường tận.
Sau một lát, lão quản sự đậy nắp hộp ngọc lại.
"Đây thật là một khóa Yêu Đan của nhện băng Thiên Vị, ẩn chứa nồng đậm Linh khí nhưng thật đáng tiếc, trên Yêu Đan lại có một vết rạn làm cho giá trị của nó giảm đi ít nhiều.” Lão quản sự vừa nhẹ nhàng gật đầu vừa thở dài nói ra.
“Chưởng quầy, những lời này không cần phải nói thêm nữa rồi, các tài liệu này ngươi cứ xem xét kỹ rồi xuất ra một cái giá, nếu ta cảm thấy phù hợp, ta liền bán hết cho quý vị.” Thạch Mục cười cười rồi nói ra.
Lão quản sự nghe vậy đặt hộp ngọc xuống, cầm lấy các tài liệu khác ở trên bàn, xem xét từng cái một.
"Những tài liệu này phẩm chất đều vô cùng tốt, như vậy đi, chỗ Cực Âm chi khí kia cùng với tất cả các vật phẩm này, Thiên Bảo Các ta ra giá một nghìn năm trăm cực phẩm Linh Thạch, Thạch đạo hữu cảm thấy thế nào?" Lão quản sự trầm ngâm một chút, đưa ra giá cả.
Ánh mắt Thạch Mục chớp lên, nhất thời trầm mặc.
Lão quản sự cũng không mở miệng quấy rầy, kiên nhẫn chờ đợi.
“Chưởng quầy, lần trước ta đến đây có xem qua các mặt hàng Thiên Bảo Các buôn bán, ta thấy có một ít thiên thú huyết dịch, trong đó có hai giọt tinh huyết của thiên thú Bạch Trạch, không biết hôm nay có còn nữa không?” Thạch Mục chợt mở miệng hỏi.
‘Vẫn còn đấy.” Lão quản sự nghe thế khẽ giật mình, các ý nghĩ so sánh hơn kém chợt xuất hiện liên tục trong đầu, rồi nói.
“Tốt lắm, mấy thứ này chưởng quầy đều cầm lấy hết đi, không cần phải đưa cho ta Linh thạch gì cả, cứ đưa cho ta hai giọt tinh huyết kia là được rồi.” Thạch Mục vừa cười hả hả vừa nói.
Tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, Nhị chuyển rất cần thiên thú huyết mạch hỗ trợ, Nhị chuyển tu luyện lực lượng chủ Âm, Bạch Trạch là thiên thú mang thuộc tích hàn băng, tinh huyết của nó thật là phù hợp.
Lão quản sự nghe vậy biến sắc, miễn cưỡng cười nói: ”Ánh mắt Thạch đạo hữu thật là khôn khéo, nhưng mà giá cả hai giọt Bạch Trạch Thiên Thú tinh huyết là một nghìn bảy trăm khối cực phẩm Linh thạch, những tài liệu này của đạo hữu…. làm sao có thể đủ để trao đổi?”
“Chưởng quấy, chẳng lẽ ngươi cho ta không hiểu việc buôn bán, cửa hàng các ngươi niêm yết giá cả, mặt hàng nào cũng cao hơn thực tế, đề phòng việc mặc cả thấp xuống. Hơn nữa lần này Thạch mỗ cũng lúc vừa bán vừa mua, một lúc các ngươi được hai thành sinh ý, lợi nhuận có được bao nhiêu từ chỗ này chắc là trong lòng chưởng quầy hiểu rõ nhất a.” Thạch Mục khẽ cười nói.
Khóe mắt lão quản sự khẽ động, miễn cưỡng cười cười, trầm ngâm.
Thạch Mục nhìn thấy thái độ lão quản sự, cười khúc khích rồi mở miệng nói: ”Nếu chưởng quầy cảm thấy lần mua bán này không có lợi, vậy xin phép cho tại hạ đi các cửa hàng khác hỏi thăm một chút để mở mang thêm đi.”
Nói xong, hắn đứng lên, ra vẻ như muốn thu lại đống tài liệu trên bàn.
"Được rồi, Thạch đạo hữu là khách hàng cũ, khoản mua bán này, ta làm." Lão quản sự vội vàng đứng lên, ngăn Thạch Mục lại, cười ngượng, nói.
Thạch Mục liếc nhìn lão quản sự một lần nữa, ngồi xuống.
"Thạch đạo hữu, xin chờ một chút, ta đi lấy hai giọt Bạch Trạch Thiên Thú tinh huyết kia." Lão quản sự như có chút lo lắng, cáo lỗi một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Thạch Đầu, ta thấy lão quản sự này giả vờ giả vịt, ta đoán trong lòng hắn mong muốn cuộc làm ăn này lắm rồi, chẳng qua cố ra vẻ bị thiệt thòi mà thôi, nếu ngươi không ra hiệu bảo ta dừng lại, ta thật sự muốn vạch trần hắn ra một phen rồi a.” Lão quản sự vừa đi ra, Thải Nhi đã liên thanh một tràng.
“Chỉ là nhân loại thường tình thôi, tất cả người làm ăn đều thế, ai cũng muốn lợi nhuận càng nhiều càng tốt, trước mặt người khác họ luôn luôn than khóc thiệt thòi.” Thạch Mục nói ra.
"Nhân loại các ngươi thật là giảo hoạt, tuyệt không có tí chân thành nào." Thải nhi khinh thường nói.
Thạch Mục ha ha cười to, không tranh luận tiếp.
Một lúc sau, cách cửa lớn được đẩy ra, lão quản sự đi đến, trong tay cầm theo hai cái bình ngọc bạch sắc, trên mỗi bình ngọc đều có dán một đạo phù lục phong ấn.
Thạch Mục thấy vậy, ánh mắt sáng ngời.