Dịch giả: Ô Ma Bát ĐếBiên: nila32Khi nghe những lời bàn tán đó, Thạch Mục không khỏi có chút buồn bực.
Hắn vốn không định gây ra náo động, thu hút sự chú ý. Đáng tiếc, ở Vạn Pháp Các, mỗi lần chỉ được tiếp nhận một nhiệm vụ, nếu cho phép, hắn đã nhận một lúc mười nhiệm vụ, vừa đỡ chạy đi chạy lại vừa đỡ bị người khác xì vào lời ong tiếng ve.
Sau khi trả nhiệm vụ, hắn liền đi đến bên cạnh thạch bích, nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ mới rồi lập tức rời khỏi Vạn Pháp Các.
Trong vòng ba bốn tháng tiếp theo, Thạch Mục ra vào, xuất hiện nhiều lần ở Vạn Pháp Các, lần lượt hoàn thành từng nhiệm vụ môn phái với một hiệu suất kinh người.
Tuy rằng mỗi lần trả nhiệm vụ, hắn đều cố gắng thu mình hết sức, nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng rời đi, nhưng việc làm của hắn cũng không khỏi gây ra những tiếng thì thào đồn thổi.
Có rất nhiều cựu thượng vị đệ tử nghe lời đồn về cuồng nhân nhiệm vụ Thạch Mục, không nén nổi tò mò đều muốn tận mắt chứng kiến, gặp gỡ.
Nhưng sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ môn phái thứ mười, họ Thạch không xuất hiện thêm ở Vạn Pháp Các lần nào nữa, việc này làm cho những người thích ồn ào náo nhiệt vô cùng thất vọng.
Sau đó, do sự kiện ngày thi đấu càng lúc càng tới gần, đám đệ tử Thánh Địa dần dần chuyển sang tập trung chú ý vào việc quyết đấu sắp đến. Những bàn tán về Thạch Mục cũng từ từ chìm xuống.
...
Vào một ngày cách năm tháng sau đó, trong đại sảnh Thiên Bảo Các. Thạch Mục ngồi đối diện với lão quản sự béo.
"Thạch đạo hữu, đã lâu không gặp!" Lão quản sự nói.
“Chưởng quầy, từ lần trước chia tay các hạ vẫn bình an chứ? Ta lần này đến đây là muốn bán ra một ít Linh tài.” Thạch Mục nói thẳng vào vấn đề.
Lão quản sự nghe thế, ánh mắt sáng lên.
Thạch Mục không nói nhiều lời, lật tay một cái, lấy ra một khoả Yêu đan màu xanh chói mắt, một gốc thảo dược màu xanh có bốn lá non cùng với ba viên đá đỏ tươi lớn cỡ nắm tay đặt lên mặt bàn.
Những linh tài này do hắn tiện tay thu được trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ môn phái trong nửa năm qua.
“Ta muốn bán những thứ này, mời chưởng quầy cho giá.” Thạch Mục nói.
Lão chưởng quầy ngồi sát vào, cầm lấy từng món, cẩn thận quan sát tỉ mỉ, sau một lúc tính toán, mở miệng nói:
“Đây là Yêu Đan của Địa Giáp Thú. Khoả Yêu Đan này còn nguyên vẹn, yêu lực không hao tổn tí nào, có giá trị lớn nhất, giá trị mười lăm khối cực phẩm Linh thạch. Gốc thảo dược này là Tứ Diệp Thù Du, nếu ở bên ngoài có thể coi là vật trân quý nhưng ở Thông Lưu phường này chỉ có thể coi là vật bình thường, giá trị là năm khối cực phẩm Linh thạch. Còn mấy viên Liệt Đồng Thạch này theo giá trị trên thị trường một khối cực phẩm Linh thạch một viên. Tổng cộng là hai mươi ba khối cực phẩm Linh thạch, Thạch đạo hữu thấy thế nào?”
"Được rồi, tại hạ đồng ý với đề nghị của chưởng quầy." Thạch Mục nói ra.
“Tốt, buôn bán với Thạch đạo hữu thật là sảng khoái, ta lập tức cho người mang Linh thạch tới ngay.” Lão quản sự ha hả cười nói.
“Làm phiền chưởng quầy rồi. Còn nữa, trên đường tới đây, ta thấy có rất nhiều người tụ tập mua bán ở phường thị này, trước kia chưa bao giờ rầm rộ thế này, chẳng lẽ đang có chuyện gì chăng?” Thạch Mục hỏi.
“Ha ha, chắc là từ rất lâu rồi Thạch đạo hữu không tới Thông Lưu phường thị nhỉ?” Lão quản sự nghe vậy bèn hỏi.
“Quả thực không dám giấu giếm, đã tám năm qua ta chưa tới chỗ này.” Thạch Mục đáp
“Thật là khó trách, Thạch đạo hữu còn nhớ sự tình năm đó Cực Âm chi khí cùng với thiên thú huyết mạch bị đẩy giá tăng vọt lên không?” Lão quản sự nói.
“A, thì ra là thế, việc đó cùng sự tình hôm nay có quan hệ gì chăng?” Thạch Mục khẽ giật mình, ngoài mặt cố ra vẻ thản nhiên, thấp giọng hỏi.
“Có quan hệ rất lớn, tin tức này là do ta nghe ngóng nhiều nơi, vất vả lắm mới có được. Thạch đạo hữu có biết, cái đèn bị tắt vào năm đó là hồn đèn của một vị đại nhân vật. Vài ngàn năm trước vị đại nhân này đã tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đạt đến cảnh giới đại thành. Nghe nói người này còn là đệ tử thân truyền của Thánh Tổ. Cửu Chuyển Huyền Công là một trong ba Đại Tạo Hóa Thần Thông, một khi có ai đó tu luyện đến cảnh giới đại thành, những người còn lại đang tu luyện công pháp này liền bị hấp thu toàn bộ công pháp rồi biến thành phế nhân.” Lão quản sự ghé sát vào Thạch Mục, thì thào to nhỏ làm ra vẻ thần thần bí bí.
"Còn có việc này ư?" Thạch Mục ra vẻ kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, khi hồn đăng tắt, mọi người đều hiểu vị đại nhân nọ đã gặp bất trắc, đám đệ tử Thánh địa lại quay ra tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công. Vì vậy nhu cầu về các linh tài có liên quan đến tu luyện công pháp này tự nhiên cũng như thuyền theo nước mà nổi. Không ít trăm năm đệ tử cùng với nghìn năm đệ tử nhao nhao xuất quan, săn lùng tìm kiếm tài linh tài tu luyện.” Lão quản sự nói.
“Có đúng vậy không? Công pháp này tuy lợi hại, nhưng chỉ sợ trong nghìn người tu chưa chắc đã có một người thành công, những người thất bại thì trở thành phế nhân, thật đúng là tà môn, tại sao có nhiều người tu luyện công pháp này thế?” Thạch Mục lại hỏi.
“Hắc hắc, Thiên Lan Thánh Địa chúng ta là nơi hội tụ của rất nhiều thiên tài đệ tử từ Di Dương Tinh Vực, trong số đó có không ít con cháu của các đại gia tộc, đám thiên kiêu này tất nhiên không đời nào buông tha cơ hội tốt trước mắt, nếu không như vậy, tại sao giá cả loại Linh tài này lại tăng vọt như thế? Nghe nói còn có một số lớn nghìn năm cùng vạn năm đệ tử còn lặng lẽ chuyển đổi sang công pháp này, lén lút tu luyện.” Lão quản sự nói, thái độ tràn đầy tự tin.
“A, chưởng quầy có biết lời đồn thổi kia có đề cập cụ thể đệ tử nào đang tu luyện Cửu Chuyển Hoàn Công chăng?” Lông may Thạch Mục cau lên, lại hỏi.
"Cái này... Tại hạ cũng không nghe thấy rõ ràng a." Lão quản sự nghe vậy, lắc đầu nói.
“Chưởng quầy, Thiên Bảo Các tinh thông mọi tin tức, nếu như các ngươi không biết, tại hạ e rằng cả thông lưu phường này cũng không có người nào biết nữa rồi.” Thạch Mục vừa nói, vừa lấy từ nhẫn trữ vật ra một túi Linh thạch đưa sang cho lão.
“Đối với việc nghìn năm cùng vạn năm đệ tử, người nào đã chuyển sang tu luyện vụng trộm Cửu Chuyển Hoàn Công, tại hạ thật sự không biết rõ lắm.” Lão quản sự sau khi tiếp nhận Linh Thạch, trở nên vui vẻ, nhưng lại lộ ra vẻ mặt có chút khó khăn, nói.
Thạch Mục nghe xong, không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Bất quá… trong hàng ngũ trăm năm đệ tử, tại hạ lại biết được một ít tin tức... Ta biết người nào đang tu luyện công pháp này đấy.” Lão quản sự đột nhiên hạ giọng, nói ra.
Thạch Mục nghe xong, trong lòng chấn động, bàn tay hắn theo bản năng nắm chặt lại rồi ngay lập tức buông ra, vẻ biến đổi trên khuôn mặt lại gần như không quá lớn.
“Đó là người nào?” Thạch Mục hỏi.
“Việc này thật ra không phải chỉ mỗi mình ta, có nhiều người khác trong Thánh Địa cũng biết. Người này chính là người đã cùng ngươi gia nhập
Thiên Lan Thánh Địa, Triệu Tiễn.” Lão quản sự đáp.
"Thì ra là hắn." Thạch Mục nghe vậy, trong lòng lập tức buông lỏng.
“Tất cả vẫn nghĩ rằng, đối với trăm năm đệ tử, thời gian nhập môn quá ngắn, hơn nữa khi mới gia nhập Thánh Địa thường có nhu cầu sử dụng Huyền Linh Điểm rất cao, nên những đệ tử này không có khả năng tu luyện huyền công, không ngờ lại nhảy ra một kỳ nhân Triệu Tiễn này.” Lão quản sự tiếp tục nói.
“Theo ta biết được, Triệu Tiễn vốn có thiên tư tuyệt mỹ, không thể xem xét theo lẽ thường tình. Điều ta không hiểu là tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đáng ra phải thận trọng che giấu, nhưng sao hắn lại để lộ ra cho mọi người biết như thế?” Thạch Mục nghi hoặc.
“Việc này là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nghe nói vào thời điểm ba năm trước đây, Triệu Tiễn một lần đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bắt gặp một đầu Thiên Vị Yêu Thú, một người một thú chém giết nhau đến tuyệt cảnh, người này buộc phải khi triển Cửu Chuyển Hoàn Công đánh chết yêu thú. Chính vì vậy mấy tên cùng đang săn bắn con yêu thú kia phát hiện, việc này cứ thế bị đồn thổi ra. Hình như kẻ này đã tu luyện hoàn thành tầng thứ nhất huyền công, bắt đầu tu luyện tầng thứ hai.” Lão quản sự đáp.
"Thì ra là thế. Có thể tu luyện công pháp này đến tầng thứ hai, quả nhiên Triệu Tiễn không đơn giản!" Thạch Mục sau khi nghe xong, cảm thán nói.
"Hắc hắc, cái này gọi là cây cao thì chịu gió lớn! Nghe nói từ khi Triệu Tiễn bị phát hiện tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, hắn liên tục bị những người không rõ thân phận tập kích ngay khi mới vừa bước chân ra khỏi Thánh địa, tuy rằng những lần đó đều biến nguy thành an nhưng quả thực hung hiểm vô cùng” Lão quản sự nói.
Thạch Mục suy nghĩ trong lòng, việc tu luyện của Triệu Tiễn vừa bại lộ, y đã liên tục bị tập kích, điều này có thể thấy được số người vụng trộm tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công trong Thanh Lan Thánh Địa đã không ít rồi.
“Chường quầy, công việc ở đây đang thật bề bộn, tại hạ cũng không dám quấy rầy nữa, xin phép cáo từ.” Thạch Mục chắp tay chào lão quản sự, khách sáo hàn huyên vài câu, sau đó thu lại số tiền đã bán Linh tài rồi rời khỏi Thiên Bảo Các.
...
Nửa tháng sau một ngày, cực bắc Đông Thánh Tinh, một mảnh băng nguyên rộng lớn bao la bát ngát.
Từng đám mây xám bạc cuồn cuộn giăng kín bầu trời, không trung như có vô vàn hoa tuyết to cỡ lòng bàn tay bay lả tả, vung vãi khắp nơi.
Một thanh niên tóc xanh mặc áo bào xám đang lăng không mà đứng ở giữa không trung.
Diện mạo nam tử này rất kỳ lạ, trán trơn bóng không hề có lông mi, ở giữa trán có một con mắt nhỏ, phía dưới cặp mắt, sống mũi như đi đâu mất để lộ ra hai lỗ thủng tròn vo, dưới hai lỗ thủng là cái miệng rộng che kín từng chiếc răng nhọn bên trong.
Toàn bộ thân thể người này có một lớp hào quang xanh thẫm bao bọc, những bông hoa tuyết đang bay lởn vởn xung quanh nếu chạm vào lớp hào quang này lập tức hoá thành từng đạo băng trùy rơi thẳng xuống mặt đất.
“Triệu Tiễn tiểu nhi, ngươi đừng có trốn Đông trốn Tây nữa, ngoan ngoãn ra đây chịu chết đi.” Thanh niên tóc xanh mở miệng kêu lên những âm thanh khó nghe, khàn khàn như tiếng cú vọ tìm mồi.
Mặc giã kêu gào, bốn phương tám hướng vẫn yên lặng, chỉ có tiếng gió gào thét, tiếng tuyết rơi đều đều vang lên.
Bỗng con mắt trên trán Thanh niên tóc xanh chớp một cái, từ trong mắt đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng màu xanh to chừng cánh tay quét xuống một chỗ trũng đang bị tuyết trắng bao phủ.
Ngay lúc này, mặt tuyết trắng noãn đang che phủ chỗ trũng tự nhiên nứt ra, một mảng tuyết bỗng nhiên bị sụp xuống.
“Hắc hắc, đã tìm được ngươi rồi.” Thanh niên tóc xanh phá lên cười ác độc, con mắt trên trán tức thì chuyển động, tập trung nhìn chằm chằm vào chỗ vừa lộ ra.
Lớp hào quang lục sắc trên người giã bỗng nhiên sáng quắc, toả ra một cỗ khí thế vô cùng cường đại, khuếch trường ra bốn phía, rõ ràng là khí tức Thiên Vị.
Hoa tuyết đang vần vũ bay lượn đầy trời bị luồng hào quang lục sắc quét đến, liền hoá thành các băng trùy to bằng ngón tay bắn tung toé ra bốn phương tám hướng.
Thanh niên tóc xanh nắm chặt một tay lại rồi đưa lên ngực, miệng giã lẩm bẩm, một hồi âm thanh huyền ảo khó hiểu trong miệng tuôn ra.
Tiếng chú ngữ vang lên, vố số luồng khí lưu màu xanh trong không khí lập tức xoay tròn rồi chui vào trong cánh tay đặt trước ngực.
Sau một lát, thanh niên áo xanh ngưng ngâm tụng, cánh tay trên ngực đột nhiên duỗi ra phía trước.
"NGAO..."
Một tiếng hú từ trong miệng thanh niên tóc xanh vang lên, bàn tay nắm chặt lập tức xòe ra, một đạo khí lưu xanh thẫm trong lòng bàn tay bắn ra.
Đạo khí lưu xanh thẫm rời khỏi lòng bàn tay bay lên không, cuồn cuộn biến thành một đầu Thanh sắc Long ảnh, vừa giãy giụa vừa phi thẳng về chỗ trũng vừa lộ ra.
"Oanh "
Một âm thanh cực lớn vang lên, lớp tuyết đọng lại xung quanh vùng trũng vỡ vụn, bắn ra tứ tán, vô số bột tuyết óng ánh như sương mù bốc lên, phiêu tán trong không khí.
Một lúc sau, lớp sương mù bột tuyết tản đi, chỗ bị Long ảnh oanh kích đã trở thành một khoảng đất trống.
Một khung cảnh ngoài dự đoán xuất hiện!
Trên khoảng đất trống chẳng biết từ bao giờ xuất hiện thêm một vòng khí xoáy màu xám, đầu Long ảnh giờ phút này đang giãy giụa giữa vòng xoáy. Mắt thường cũng có thể thấy được từng điểm từng điểm trên thân thể Long ảnh đang bị vòng xoáy kia mãnh liệt thôn phệ.