Dịch giả: khongphailataBiên: nila32Trên lôi đài, thân ảnh lắc lư.
Hai người gần như đồng thời bị ánh sáng đen, tím chấn văng, đụng vào màn sáng màu xanh. Màn sáng lần nữa rung động mạnh một lúc.
Vân Ẩn ho khan vài tiếng, phun ra ngụm máu. Một tay lau máu ở khóe miệng, tay kia cầm Vân Cương Phiến, tử quang lấp lánh nhưng ảm đạm nhiều hơn trước.
Thạch Mục cầm Như Ý Côn ngang trước người, ngực phập phồng, mặt hơi tái, nhưng nhìn tốt hơn Vân Ẩn.
Hắn tự thấy không thua đối phương nếu luận cường độ thân thể và vũ kỹ.
"Không ngờ Vân Ẩn sư huynh lại rơi vào thế hạ phong!"
"Thạch Mục rốt cuộc có lai lịch gì..."
Mọi người đứng xem quanh lôi đài đều kinh ngạc và bàn tán xôn xao.
“Vân Ẩn tuy thân thể không mạnh, nhưng là Phong Linh Thể có năng lực ngự phong, vậy mà cũng chật vật!” Thanh Trường Thiên thì thào, có vẻ không dám tin.
“Thạch Mục dám khiêu chiến Huyễn Ma Đạo, tự nhiên có chút bản lĩnh. Ta xem Vân Ẩn dường như chưa dùng hết khả năng, ai thắng ai thua còn chưa biết.” Xích Nghê Tử nhận định.
Bên kia, Long Chiến Dã hơi giật mình và mỉm cười. Cạnh đó không xa, Lăng Phong mắt sáng lên, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt.
...
“Được lắm! Ta thừa nhận, chính diện đối chiến, không phải đối thủ của ngươi. Để coi ngươi ứng phó thế nào với chiêu kế tiếp của ta.” Vân Ẩn lạnh lùng thu lại Vân Cương Phiến.
“Vấn đề là ngươi có cơ hội xuất chiêu hay không?”
Thạch Mục khẽ quát, lao thẳng tới Vân Ẩn.
Người chưa tới, Như Ý Tấn Thiết Côn đã phóng mạnh hắc quang, tạo ra vô số côn ảnh dày đặc, tấn công Vân Ẩn, không cho đối phương ra tay.
Vân Ẩn dang tay ra hai bên, hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.
Từng đạo ánh sáng màu xanh nổi lên, bao quanh người y, thân thể trở nên trong suốt, hòa nhập vào không khí.
Tiếng gió nổi lên.
Côn ảnh đánh vào hư không.
"Phong độn?"
Thạch Mục thấy tình hình này, không khỏi nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng.
Lúc này, sau lưng hắn, nhiều điểm ánh sáng màu xanh xuất hiện trong hư không. Thân hình quỷ dị của Vân Ẩn hiện ra, phóng tới.
Thạch Mục, như có mắt sau lưng, bỗng quay người, hai tay nắm trường côn quét ngang, không chút do dự.
Vân Ẩn, chân điểm nhẹ xuống đất, thân hình như cành liễu trước gió, nhoáng lên, tránh đòn.
"Phong Tảo Lạc Diệp!"
Thạch Mục bay nhào tới, Như Ý Tấn Thiết Côn công kích như cuồng phong bạo vũ, côn ảnh đan xen khắp nơi.
Vân Ẩn chú tâm tránh né, mặc kệ côn ảnh dày đặc, khí thế kinh người cũng không thể động tới mảnh áo của y.
Hơn nữa, theo thân hình lắc lư, một điệu sáo thanh âm trầm bổng khoan thai truyền ra từ người Vân Ẩn.
Mới nghe khá êm tai, không thấy cái gì không ổn.
"Không tốt!"
Thạch Mục đột nhiên ý thức cái gì, sắc mặt đại biến, nghẹn ngào nói lên.
Mặc dù thân thể cường tráng, lại được bao bọc bởi một tầng xích quang, nhưng âm thanh dường như có sinh mệnh ma âm nhiếp hồn, thoạt đầu không gây chuyện gì, bỗng từ trong tai chui nhanh vào đầu hắn.
Hắn cảm nhận tiếng ông ông vang dội trong óc, khí huyết toàn thân sôi trào, hình ảnh trước mắt cũng lay động.
"Công kích thần hồn!"
Thạch Mục giờ mới biết đòn sát thủ của Vân Ẩn, nội tâm run sợ.
Hắn cắn mạnh đầu lưỡi, sự đau đớn giúp đầu óc tỉnh táo. Hắn vận chuyển toàn lực Xích Viên Hỏa Kinh, trấn áp thần hồn cùng khí huyết xao động trong cơ thể, đồng thời thúc giục Thần Thức Lực bảo vệ Thức Hải.
May hắn là Nguyệt Giai Thuật Sĩ, Tinh Thần Lực vốn không yếu, cộng thêm mấy tháng tu luyện trong Thiên Tinh Điện, chân khí đã cực kỳ tinh thuần, mới miễn cưỡng trấn áp tình huống trong cơ thể.
Dù vậy, Thạch Mục cũng lảo đảo như say rượu. Tuy nhiên hắn không ngừng múa trường côn, tấn công đối phương.
"Làm sao có thể! Đã như vậy..."
Vân Ẩn biến sắc, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Y nghiến răng, thân thể nhoáng lên xuất hiện ở một góc lôi đài, thoát khỏi công kích của vài đạo côn ảnh.
"Nhiếp Hồn Ma Âm!"
Theo tiếng quát khẽ, hai mắt màu tím tản mát ra những vòng tròn gợn sóng quỷ dị bao phủ Thạch Mục.
Thạch Mục vốn khả năng chỉ đủ miễn cưỡng ngăn cản Ma Âm trong tai, nên khi đụng phải những gợn sóng quỷ dị, chợt cảm thấy cảnh vật biến đổi. Hắn bỗng phát hiện đang ở giữa biển lửa bao la.
Theo tầm mắt, chung quanh đều là sóng lửa cuồn cuộn ngập trời, sóng nhiệt liên tục xâm nhập thân thể hắn, khiến việc hô hấp muốn gián đoạn.
"Không... Đây chỉ là ảo cảnh!" Thạch Mục nhìn chung quanh, một ý niệm lập tức hiện lên.
Hắn vội vàng toàn lực thả ra từng vòng Thần Thức Lực quấn quanh thần thức hải, đồng thời điên cuồng múa Như Ý Côn, với ý đồ phá giải huyễn thuật chung quanh.
Cùng lúc trên lôi đài, Vân Ẩn run nhẹ, lảo đảo hai bước mới miễn cưỡng đứng vững, miệng thở hổn hển.
Cách đó không xa, Thạch Mục, mắt mờ sương, đứng tại chỗ như cọc gỗ, không ngừng mạnh mẽ múa Như Ý Côn.
Chung quanh lôi đài, người xem lại bàn tán.
“Thạch Mục sắp thua …”
“Địa Giai hậu kỳ khiêu chiến võ giả Thiên Vị, quá mức miễn cưỡng.”
“Vân Ẩn sư huynh vốn sở trường dùng thân pháp cùng công kích tinh thần. Dù là người có thực lực hơn y, nhưng lần đầu gặp, hơi sơ ý là trúng chiêu, nói chi Thạch Mục tu vi mới Địa Giai hậu kỳ.
"Hừ, đánh giá cao tiểu tử này!"
Long Chiến Dã thấy Thạch Mục ngây ngốc, liền tỏ vẻ khinh miệt.
...
Tại một góc lôi đài, Vân Ẩn thở hổn hển một lúc trước khi thở bình thường trở lại, mắt nhìn Thạch Mục đang ngây ngốc.
Bên trong ảo cảnh, Thạch Mục gào thét điên cuồng, múa trường côn càng lúc càng nhanh.
Bịch, bịch, bịch!
Tim hắn đập mạnh. Trong Linh Hải, một cỗ chân khí vô cùng cường đại dao động, khuếch tán ra, liên tục xông tới lực trói buộc vô hình.
“Đến tình trạng này mà còn ngông cuồng cố gắng chống đỡ, thực không biết sống chết!” Ánh sáng tím lóe lên, Vân Ẩn lần nữa lấy ra Nguyên Cương Phiến.
"Ta tiễn ngươi một đoạn đường!"
Vân Ẩn khẽ quát và chỉ hướng Thạch Mục. Nguyên Cương Phiến tỏa mạnh tử quang.
Tiếng rít lập tức nổi lên. Một cỗ cuồng phong màu tím từ trong quạt ào ạt phóng ra, biến hóa cực nhanh, nháy mắt liền lớn hơn
mười trượng, xông tới Thạch Mục.
Lúc này trên người Thạch Mục bỗng tỏa mạnh xích quang, hỏa diễm liên tục phóng ra, ngưng tụ thành màng lửa bảo hộ.
Rầm rầm rầm!
Chân khí của hắn cuồn cuộn tạo ra âm thanh như phẩn nộ, tốc độ nhanh hơn mười lần so với bình thường.
Tim của hắn cũng đập mạnh, tùng, tùng, giống như dùng búa tạ đánh trống.
Thạch Mục kiệt lực chống trả Huyễn Thuật, bỗng như có quỷ thần sắp xếp, tình cảnh lần thứ hai hắn sa vào ảo cảnh trong Phiên Thiên Côn hiện ra trong đầu.
Các loại tình huống trong ảo cảnh nhanh chóng hiện ra trước mắt. Hắn mơ hồ hiểu một chút, vận dụng sức mạnh thần hồn chuyển động theo phương thức quỷ dị. Huyễn cảnh liệt hỏa bao quanh chấn động mạnh mẽ.
"Đúng! Chính là cảm giác này... Phá cho ta!"
Thạch Mục đột nhiên hét lớn, hai mắt phát kim quang sáng chói, trước mắt liền sáng rõ, một cảm giác mát mẻ lan khắp toàn thân. Ảo cảnh Liệt Diễm đốt thân thể, tan biến toàn diện.
Nhưng một đạo cuồng phong tử sắc cực lớn đánh tới trước người hắn.
Nghĩ là làm ngay, như nghìn cân treo sợi tóc, hắn đánh Như Ý Tấn Thiết Côn xuống, tạo nên vô số côn ảnh đen sì, biến ảo thành ngọn núi phóng lên nghênh đón đạo cuồng phong tử sắc cực lớn.
Một tiếng vang lớn giữa không trung.
Côn ảnh màu đen cùng cuồng phong tử sắc đan xen khắp trời, liên tục lóe sáng, tạo linh áp cực lớn khiến màn sáng màu xanh bên cạnh rung động điên cuồng. Chợt cả hai nhanh chóng tán loạn, như ngang sức.
Thạch Mục lảo đảo, lui về sau hai bước hỏa diễm hộ thể lóe lên nhưng không tiêu tán.
"Làm sao có thể, ngươi tránh thoát!" Vân Ẩn kinh hãi.
“Đã khiến Vân sư huynh thất vọng rồi!”
Lúc này hai mắt Thạch Mục trong sáng, không còn mịt mờ như trước.
Đang nói chuyện, một đạo hắc quang, từ hư không xuất hiện sau lưng Vân Ẩn. “Rầm” hắc quang đánh mạnh vào eo y.
Hắc quang không phải cái gì lạ, đó là Như Ý Tấn Thiết Côn đột nhiên biến lớn.
Ầm!
Vân Ẩn liên tục phun máu tươi, văng xa bảy tám trượng mới rơi xuống đất, ngay cả cây quạt cũng văng ra ngoài, ngọ nguậy hai lần, nhưng vẫn không đứng lên được.
"Ngươi..."
Vân Ẩn miệng đầy máu, không thể tin, nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục khẽ vẫy tay, thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn.
Hắn đã hạ thủ lưu tình, nếu không vừa rồi chỉ cần thêm một phần lực lượng, Vân Ẩn xương sườn sẽ vỡ vụn, nội tạng vỡ tan. Đây là trọng thương, dù có linh đan diệu dược, cũng cần thật lâu mới có thể khôi phục.
Hắn và đối phương không thù hận, không cần ra tay độc ác.
Lúc này quảng trường không một tiếng động.
Biến chuyển trên lôi đài xảy ra quá nhanh. Một giây trước, Thạch Mục tưởng như chắc chắn sẽ thua. Chỉ chớp mắt, Vân Ẩn bị đánh ngã trên mặt đất. Không ai phản ứng kịp.
Cũng rất nhanh, sự tĩnh lặng biến thành náo nhiệt, mọi người quanh lôi đài đều kinh hoảng.
"Không ngờ Vân Ẩn lại thua..."
“Thạch Mục thật lợi hại, đánh bại Vân Ẩn sư huynh xếp hạng thứ ba. Nhìn bộ dạng tỉnh táo, chỉ sợ còn lưu lại thực lực, thật đáng sợ...”
Đồng thời có không ít người bắt đầu nhìn về một địa điểm phía lôi đài, nơi có hai người đứng sóng vai nhìn lại.
"Tiểu tử này không đơn giản." Lăng Phong chớp mắt, thì thào.
“Hừ, ngày mai đến ngươi rồi!” Long Chiến Dã nhìn Thạch Mục, mắt phát ra tinh quang chói mắt.
Trên lôi đài, Thạch Mục bỗng quay người, vừa vặn đụng ánh mắt Long Chiến Dã, hư không mơ hồ hiện ra tia lửa.
Long Chiến Dã vừa cùng Thạch Mục chạm mắt, liền nhắm mắt, quay người hóa thành đạo độn quang màu vàng, bay đi.
"Hôm nay Thạch Mục khiêu chiến thành công, ngày mai giờ này cử hành trận khiêu chiến thứ hai." Lão giả một sừng phi thân xuống đài, tuyên bố kết quả.
Chung quanh lôi đài lập tức vang lên những bàn tán ồn ào. Có hai người phi thân lên đài, giúp Vân Ẩn bị trọng thương đi xuống.
Thạch Mục thở nhẹ, cũng đi xuống lôi đài, thong dong rời xa trong nhưng ánh mắt nhìn chăm chú.
Hắn cũng không có nhiều thời gian, phải mau chóng nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận tỷ thí ngày mai.