Chỉ thấy sáu cánh tay vung lên, từng luồng hắc khí đánh ra, hóa thành một bàn tay khói đen, bóp nát những người muốn nhân cơ hội chạy trốn.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng chấn động.
Hắn không biết một điều, đối phương chính là đại thống lĩnh Tiêu Diêu mà bộ tộc Hắc Ma phái tới đóng giữ nơi này.
Đầu của Tiêu Diêu khẽ chuyển động, ánh mắt quét quanh, rất nhanh nhìn về phía Thạch Mục.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một luồng thần thức mạnh mẽ đảo qua trên người hắn, trong lòng căng thẳng, sau đó liền thấy sáu con mắt của đối phương đều nhìn về phía hắn.
Động tác trong tay hơi ngưng lại, tạm thời dừng truy sát đám người chạy tứ tung kia.
- Thạch Mục!
Đúng lúc này, Thạch Mục đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại nhìn sang bên cạnh thì phát hiện trước một viên thiên thạch kích thước khá lớn có ba người.
Ngoại trừ Hùng Đồ đang nói chuyện thì còn hai tên đệ tử Thiên Vị.
- Kẻ này là một cường giả Thánh giai, tuyệt không phải là hạng mà chúng ta có thể sánh tới. Ta có một biện pháp có thể đột phá ra ngoài, nhưng cần các vị hỗ trợ.
Hùng Đồ thấy Thạch Mục nhìn về phía mình, lập tức truyền âm nói.
- Hỗ trợ chuyện gì?
Thạch Mục trả lời.
- Chút nữa khi người này công kích chúng ta, các ngươi nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, ta sẽ cố gắng phá tan phong tỏa của hắn!
Hùng Đồ truyền âm lại.
Khi mấy người truyền âm với nhau, thân thể khổng lồ của Tiêu Diêu xoay một cái, nhanh chân bước về phía trước, lập tức đã tiến lên mười mấy trược, hắn đang xông tới chỗ đám người Thạch Mục.
- Chúng ta ngăn cản giúp ngươi một chút, ngươi cố gắng nhanh lên.
Thạch Mục lập tức nói.
Dứt lời, ba người Thạch Mục bay ra, nghênh đón Tiêu Diêu.
Ba đầu của Tiêu Diêu khẽ lay động một chút, chia ra nhìn ba người trước mắt, trong sáu con mắt ánh sáng lập lòe, sáu bàn tay bấm một loại pháp quyết bí ẩn, trong miệng truyền ra chú ngữ tối nghĩ.
Chỉ thấy quanh thân hắn tuôn ra khói đen đặc kịt, cuồn cuộn tỏa trong tinh không, trong chốc lát đã ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ màu đen, như núi cao đè xuống vậy.
Ba người Thạch Mục nhìn thấy bàn tay màu đen này, linh lực toàn thân lập tức vận chuyển, trên tay tỏa ra hào quang sáng chói.
Một người trong đó, trong tay bấm kiếm quyết, một thanh phi kiếm màu tím bay lượn bắn ra, kích thước nhanh chóng tăng lên, hóa thành một thanh kiếm ánh sáng chừng mười trượng, phóng về phía bàn tay kia.
Tên còn lại thì kêu lên, quanh thân phóng ra một ngọn lửa xanh, bàn tay vung về phía trước, một vòng lửa xanh xoay tròn bắn ra ngoài.
Hai tay Thạch Mục nắm chặt Như Ý Tấn Thiết côn được xích diễm bao quanh, cánh tay khẽ chuyển động, thân côn múa vài vòng, một đạo khí lưu gió lốc đỏ thẫm từ đỉnh trường côn rít gào đánh ra.
Ầm ầm ầm...
Một tràng tiếng sấm vang lên, ba luồng sáng kia đánh lên trên bàn tay đen khổng lồ,
khiến nó ầm ầm chấn động, dù chưa thể đẩy lùi nhưng đã có thể tạm thời dừng thế ép xuống của đối phương lại.
Ầm một tiếng!
Bàn tay đen kia đột nhiên vỡ ra.
Thạch Mục hơi run run, nhưng sau đó, lông mày một lần nữa nhăn lại.
Bàn tay to lớn kia biến thành khói đen, nhanh chóng bao trùm ra các phía, trong nháy mắt hóa thành một vụ cầu màu đen, bao trùm ba người bọn họ, cả thêm Hùng Đồ nữa.
Đúng lúc này, Thạch Mục đột nhiên cảm nhận được một luồng sóng linh lực quen thuộc, vội vã xoay người lại, lập tức cười khổ một tiếng.
Chỉ thấy toàn thần Hùng Đồ lúc này trắng như ngọc, lửa trắng lập lòe, hiển nhiên đang vận chuyển Cửu Chuyển huyền công, đồng thời còn đã đạt tới Nhất chuyển đại thành.
Gàooooo!!!!
Trong miệng Hùng Đồ đột nhiên phát ra một tiếng rống giận, bắp thịt trên người nổi lên, lông tơ trên người đột nhiên dài ra, trở nên vừa thô vừa cứng.
Chỉ sau chốc lát, thân hình của Hùng Đồ đã cao gần sáu trượng, biến thành một con chiến hùng màu trắng.
Gàooooo!!!!
Chiến hùng màu trắng rít gào một tiếng, vung ra một trảo, lập tức vỗ bay một khối thiên thạch lớn chừng một trượng ở cạnh đó, bắn về phía màn đen.
Ngay sau đó, gấu trắng bốn chân chạm đất, đằng đằng sát khí lao theo.
Chỉ thấy sau khi chạy đi chừng trăm trượng, hắn đột nhiên giẫm lên một tảng thiên thạch to lớn, toàn bộ thân thể lăng không bay ra ngoài, hai chân trước tỏa ra lửa trắng, móng vuốt sắc bén lập tức đâm vào tấm màn đen.
Hắc sắc cự chưởng kia đột nhiên lui lại, như muốn nắm Hùng Đồ vào trong.
Nhưng nó chưa kịp nắm lấy thì Hùng Đồ ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, hai móng vuốt kéo sang hai bên, cự chưởng như một tấm màn đen khổng lồ lập tức bị xé ra một lỗ hổng khổng lồ.
Khi lỗ hổng này xuất hiện, thân thể cao lớn của Tiêu Diêu chấn động, ở cái đầu bên trái, khóe miệng chảy ra một tia huyết dịch nhỏ đến mức không nhìn thấy được.
Ba người Thạch Mục thấy vậy, không dám chần chừ, thân hình vội vàng bay tới, chui qua lỗ hổng kia trốn ra.
Hùng Đồ cũng theo sát phía sau vọt ra, sau khi duy trì hình thái gấu trắng chạy trốn một lúc, thân hình thu nhỏ lại, trở về nguyên trạng, cưỡi phi chu đuổi theo đám người Thạch Mục.