Huyền Giới Chi Môn

Quyển 1 - Chương 62: Thôn Nguyệt thức


trước sau

Rời khỏi Xuyên Hương Lâu, quay trở lại con phố chỗ Đan Hương Các, đi dạo qua mấy tiệm đang bày bán mua một ít đan dược, đến chiều khi mặt trời sắp lặn hắn mới trở về căn nhà đá của mình.

Hôm nay, khi nghe được Hoắc Mậu nói về Thuật Sĩ đã làm hắn mở mang tầm mắt, thực sự là ngoài sự tưởng tượng của hắn.

Nhớ lại, trên đường đi gặp Dư Thiên Ky là một Thuật Sĩ của Huyền Vũ Tông, nghe được bọn họ nói chuyện, có vẻ như Dư Thiên Ky là một Tinh giai Thuật Sĩ, thủ đoạn cực kì lợi hại đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong Thạch Mục.

Ở Hắc Ma Môn, trong hơn hai ngàn đệ tử bình thường chỉ có hơn trăm học đồ Thuật Sĩ, sau này có lẽ sẽ gặp được họ trong đợt thi đấu nhỏ và thi đấu lớn.

Thạch Mục suy nghĩ tới lui, nếu muốn có thực lực để tranh đoạt tài nguyên tu luyện thì cần phải chuẩn bị kĩ càng.

Nhưng chuyện này từ từ tính đã, chuyện quan trọng trước mắt là phải tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công.

Nghĩ vậy, Thạch Mục lấy từ trong người ra một cái bọc nhỏ, mở ra, bên trong có hơn mười bình nhỏ màu trắng xanh lẫn lộn.

Hôm này, sau khi mua xong Tôi Cốt Đan hắn còn mua thêm vài bình Huyết Cương Đan.

Thạch Mục khoanh chân lại trên giường, ngồi yên một lát rồi mở một cái bình nhỏ màu trắng ra, lấy một viên Huyết Cương Đan bỏ vào miệng.

Sau đó hắn vận công điều tức theo chỉ dẫn trong Bàn Nhược Thiên Tượng Công để hấp thụ dược lực thì thấy được thiên địa linh khí được hút nạp vào cơ thể nhanh hơn vài lần.

Trong lòng hắn liền vui vẻ, liên tục vận chuyển công pháp không ngừng, chuyển hóa từng tia thiên địa nguyên khí thành Thiên Tượng chân khí, dẫn khí đi qua kinh mạch toàn thân rồi hội tụ tại đan điền.

Thời gian trôi qua từng giờ, Thạch Mục đột nhiên mở mắt, lại cầm một bình sứ màu xanh lên, mở ra, lấy một viên Tôi Cốt Đan ăn vào.

Đan dược vừa vào miệng liền tan ra, trôi xuống bụng Thạch Mục liền hóa thành một đoàn khí nóng bốc lên xuyên qua tứ chi bách hài*.

(*Tứ chi bách hài: Xương cốt toàn thân.)

Sắc mặt Thạch Mục chợt biến đổi, toàn thân run lên, da dẻ hiện lên màu đỏ sẫm, bắp thịt dưới da nổi lên cuồn cuộn.

Cùng lúc đó, xương cốt toàn thân hắn vang lên tiếng nổ lách cách.

Thạch Mục nhíu mày, toàn thân nóng như lửa không thể chịu nổi, đặc biệt là khung xương của hắn giống như bị lửa đốt đến phỏng da, thảo nào viên thuốc này tên là Tôi Cốt Đan.

Hắn hít một hơi thật sâu, vội vận chuyển Bàn Nhược Thiên Tượng Công, Thiên Tượng chân khí chậm rãi du động, dược lực của Tôi Cốt Đan phát ra lại càng thêm mạnh mẽ.

Một canh giờ sau, màu da Thạch Mục mới bắt đầu chuyển về màu sắc bình thường, âm thanh của xương cốt cũng dần ngừng lại.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, quần áo ướt sũng, mồ hôi xuất ra kèm theo một lớp tạp chất màu đen, làm bốc lên một mùi hôi tanh khó chịu.

Thạch Mục vội cởi quần áo ra, tắm táp kì cọ một hồi, cơ thể dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả, sung sướng thư thái.(Dee: lên đỉnh, anh đang phê, anh phê lắm rồi =]] )

Hắn thử vận động một chút, trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng khó tả.

Thiên Tượng chân khí trong cơ thể hắn sau khi được rèn luyện vài lần, rõ ràng đã tinh thuần hơn rất nhiều. Nhưng làm cho hắn vui mừng nhất vẫn là lực lượng cơ thể tăng lên không ít.

Bàn Nhược Thiên Tượng Công ghi lại, mỗi khi luyện thành một tầng công pháp thì lại tăng một tầng lực lượng, quả nhiên không phải là lời nói cuồng vọng.

Những ngày tiếp theo, Thạch Mục vẫn tiếp tục đóng cửa tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công, rảnh rỗi thì lại khổ luyện Phong Trì đao pháp.

Dù sao thì sát thương do Phong Trì đao pháp gây ra còn hơn xa Toái Thạch Quyền.

Nương theo sự gia tăng của chân khí trong cơ thể, Phong Trì đao pháp cũng tiến bộ không ít, đạt tới cảnh giới “Nhất tức thập trảm”.

Chỉ là nhiều ngày qua có một việc cứ mãi canh cánh trong lòng hắn.

Dưới ánh trăng mông lung sáng ngời, Thạch Mục ngồi bên giường, chân mày cau lại.

Đã nhiều ngày, vào đêm có ánh trăng sáng, cứ mỗi lần đi ngủ họ Thạch lại nằm mơ thấy giấc mộng trong đó có con khỉ trắng đang ngồi lắng nghe lão giả thuyết giảng kia. Chẳng qua mỗi khi tỉnh lại, hắn lại không tài nào nhớ ra thứ mà lão giả đã giảng trong mơ là gì.

Sau khi trầm ngâm một lát, Thạch Mục liền đứng lên, thong thả đi tới đi lui vài bước trong phòng.

Một lúc sau, hắn bỗng nhiên đứng sựng lại, dường như hạ quyết tâm nào đó, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Lúc này trăng sáng nhô lên cao, đêm đã rất khuya, mọi người hẳn đều đi vào giấc ngủ từ lâu, trong sơn cốc một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch gọi bầy liên tiếp không ngừng.

Thạch Mục đưa mắt nhìn lướt qua xung quanh, chân bước nhẹ, hướng về một
chỗ trong sơn cốc đi đến.

Một lát sau, hắn đi tới một rừng cây thoáng đãng.

Đây là một chỗ yên tĩnh nằm ngoài phạm vi mười ba ngọn núi, cách xa các con đường trong sơn cốc. Bình thường hầu như không ai tới nơi này.

Thạch Mục nhìn tra xét mọi nơi một chút, khi không phát hiện có bóng người nào mới hơi buông lỏng tâm tình.

Hắn lại nhìn quanh quất chung quanh mấy lần, sau đó ánh mắt rơi trên một gốc cây có hình thể tráng kiện, thân hình khẽ động, hai ba hồi đã bò lên đến ngọn cây, ngồi xổm trên đó, ngầng đầu nhìn trăng sáng treo giữa trời cao.

Từ khi đi đến Hắc Ma Môn, họ Thạch vẫn luôn bận tu luyện, hơn nữa hắn cũng chưa quen thuộc với các nơi chốn trong cốc, lại sợ có người nhìn thấy hành vi quái dị của mình nên nhiều ngày qua hắn vẫn chưa tiến hành loại tu luyện 'Mơ mộng hão huyền' này.

Thạch Mục giữ cái tư thế ngửa đầu nhìn trăng này gần nửa canh giờ, nhưng tinh thần của hắn vẫn luôn vững vàng chiếm cứ thân thể, không có nhập vào trong mộng cảnh như trước đây nữa.

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

Sắc mặt Thạch Mục có chút thay đổi, trong miệng lẩm bẩm một câu.

Vốn dĩ trong quá khứ, hễ ánh trăng tràn ngập khắp nơi, hắn lại bày ra tư thế này thì chỉ chốc lát sau đã có thể đi vào giấc mộng. Thế nhưng hôm nay không hiểu sao lại không cách nào thực hiện được nữa.

"Chẳng lẽ ta đã mất đi loại khả năng kỳ lạ đi vào giấc mộng này..." Các loại suy đoán nổi lên, Thạch Mục bỗng nhiên cảm thấy một trận mất mác.

Việc này vốn ngay từ đầu đã cực kỳ cổ quái, đến tận ngày hôm nay hắn vẫn không biết vì nguyên nhân gì hắn lại có thể tiến vào giấc mộng và trải nghiệm mọi thứ trong đó. Nên nếu có một ngày loại năng lực này bỗng tự dưng mất đi cũng không phải không có khả năng. Chẳng qua nếu loại năng lực đi vào giấc mộng này mất đi thì có nghĩa là thị lực của hắn liền không thể tiếp tục tăng lên nữa, mặc dù tốc độ tăng tiến hiện nay là cực kỳ thong thả chậm chạp.

Thạch Mục không cam lòng, lại ở trên ngọn cây kiên trì thêm nửa canh giờ, kết quả vẫn là không thu hoạch được gì, đành phải ngượng ngùng leo xuống cây.

Hắn thở dài, đang muốn trở về phòng thì tầm mắt bỗng lướt qua một bãi cỏ bằng phẳng trong rừng cây. Ánh trăng trải trên thảm cỏ một quầng sáng bạc lung linh mờ ảo, mơ hồ có chút giống với địa phương nơi con khỉ trắng nghe giảng trong mộng.

Trong lòng Thạch bỗng xẹt qua một tia thiểm điện, biến sắc.

Trong cảnh mộng, nhiều ngày qua khỉ trắng cũng không giống như cũ leo đến chỗ cao ngắm trăng, mà là ngồi khoanh chân trên mặt cỏ nghe giảng, lẽ nào....

Thạch Mục trong lòng kích động, khoanh chân ngồi xuống ở trên bãi cỏ, bày ra tư thế y hệt với khỉ trắng trong cảnh mộng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Hắn vừa ngồi xong, chưa đầy ba hô hấp, trong đầu bỗng ầm ầm một tiếng, thân thể trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

Thạch Mục lại một lần nữa tiến nhập cảnh trong mơ, thân thể biến thành một con khỉ trắng, xuất hiện ở bãi cỏ trên đỉnh núi trong giấc mộng. Lão giả lông mày trắng kia thình lình liền đứng ở trước người hắn, thước gỗ trong tay giơ lên, chậm rãi gõ vào trên đầu của hắn.

Một cái, hai cái, ba cái...

Trong đầu Thạch Mục ầm ầm nổ vang, vô số tia sáng bạc lóe ra, sau đó các tia sáng lập tức hội tụ tại một chỗ, ngưng tụ thành một đám chữ nhỏ màu bạc, đây rõ ràng là một môn pháp quyết.

Ba chữ mở đầu rất lớn, phát ra ánh sáng rực rỡ, ghi: Thôn Nguyệt thức!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện