Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, hắc quang trên người lập lòe, hai bên đầu đều mọc thêm một đầu nữa, đồng thời trên người vươn ra bốn cánh tay đen kịt, ma khí tỏa ra nhiều gấp mấy lần.
Sắc mặt Thạch Mục khó coi, lúc này có thể nói là hắn đã thi triển hết thảy thủ đoạn, ngay cả lông khỉ cứu mạng cũng đã vận dụng một lần, thế nhưng vẫn không có cách nào chạm tới đối phương. Đồng thời xem tình hình hiện tại thì vừa rồi đối phương căn bản chưa dùng toàn lực.
Hắc Ma tộc Thiên Vị có thể tu thành hai đầu bốn tay, mà Hắc Ma tộc Thánh cảnh có thể tu thành ba đầu sáu tay. Tuy rằng xưa nay Hắc Ma tộc vẫn lấy dáng dấp nhân tộc để đi ra ngoài, thế nhưng một khi họ hiển lộ chân thân, thực lực lập tức tăng vọt gấp mấy lần.
Vào lúc này, thân thể hắn chấn động, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, chỉ có điều ngay sau đó lập tức biến mất.
Lúc này Tiêu Diêu cũng đã ngừng thi pháp.
Hiện giờ hắn đã biến thành một quái vật ba đầu sáu tay, trên thân thể hiện ra một tầng ánh sáng đen đặc sệt như chất lỏng, khuôn mặt ở giữa mặt xanh nanh vàng, môi đỏ tươi, ở ngực cổ xuất hiện ra vảy tím.
Trên sáu cánh tay mọc vảy tím, trên đầu ngón tay mọc ra móng vuốt màu tím đen, tỏa ra ánh sáng sâu thẳm, dường như mang theo kịch độc.
Dáng vẻ hắn dữ tợn cực kỳ, uy thế tỏa ra mạnh hơn trước vài lần.
Sắc mặt Thạch Mục ngưng lại, hai cánh đỏ lam sau lưng chậm rãi vỗ, dáng vẻ sẵn sàng đón địch.
Tiêu Diêu nhìn Thạch Mục, cái đầu ở giữa cười âm hiểm, lộ ra cặp răng nanh sắc bén, giọng khàn khàn khó nghe, giống như sắt mài vào nhau vậy.
Trong khi cười gằn, một cánh tay của hắn vung lên hướng về phía Thạch Mục.
Xì xì...
Năm luồng quang nhận hình bán nguyệt đen kịt trong nháy mắt xé rách hư không, vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, xuất hiện trước người Thạch Mục.
Thạch Mục hét lên một tiếng, Như Ý Tấn Thiết côn trong tay tỏa ra một tầng bạch quang chói mắt, lóe lên biến ảo ra năm luồng côn ảnh, va chạm với năm hắc nhận.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên!
Quang nhận màu đen vỡ vụn, có thể thân thể Thạch Mục cũng bị chấn động đánh bay ra ngoài, hơn trăm trượng mới đứng vững được thân thể.
Vào thời khắc này, ánh sáng đen lóe lên, chiếc linh đang màu đen kia xuất hiện trên đỉnh đầu Thạch Mục, mặt ngoài tỏa ra kim quang, đột nhiên chấn động, trong tiếng kêu leng keng, từng gợn sóng đen kịt từ trên linh đang tỏa ra, bao phủ xuống vị trí của Thạch Mục.
Tiếng chuông lanh lảnh, chỉ là có vài phần cảm giác như có toản tâm thực cốt.
Sắc mặt Thạch Mục thay đổi, phất tay nhanh như chớp, một tháp nhỏ màu trắng từ trên người hắn bay ra, đó chính là Định Thần tháp.
Ánh sáng trắng từ trong Định Thần tháp bay ra, hình thành quang thuẫn trắng che ở trên đầu Thạch Mục.
Sóng âm màu đen đánh lên quang thuẫn màu trắng, quang thuẫn lập tức run rẩy. Chỉ là quang thuẫn nhìn như mỏng manh nhưng cứng cỏi vượt dự đoán của mọi người, sóng đen không ngừng xung kích vào thế nhưng quang thuẫn vẫn đứng vững như bàn đá.
- Linh bảo trấn hồn!
Ở xa xa, cái đầu ở giữa của Tiêu Diêu khẽ nhíu mày.
Hắn hừ lạnh một tiếng, trên người tỏa ra ánh sáng đen, đang muốn hành động.
Đúng lúc này, hư không sau lưng hắn lóe lên, đột nhiên xuất hiện một cái khe nứt, bên trong phun ra lượng lớn
tia sáng trắng, quấn lấy cái đầu ở giữa của Tiêu Diêu.
Tiêu Diêu ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ mông lung.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một thân ảnh màu trắng từ trong khe nứt kia bay ra.
Mắt Thạch Mục sáng lên, hiện ra sự vui vẻ!
Thân ảnh này hắn quá quen thuộc, không phải Yên La thì là ai?
Chỉ là lúc này khí tức của Yên La thay đổi lớn, toàn thân mặc một bộ giáp trắng, trong tay cầm một thanh trường thương trắng, phía trên tỏa ra ánh sáng trắng thần thánh tới cực điểm, bên trên hồ quang trắng lượn lờ, nếu không phải trên người còn lưu lại chút hơi thở Tử Linh thì có thể nói Yên La chính là nữ chiến thần trên trời giáng xuống.
Giờ khắc này nàng tỏa ra hơi thở to lớn, đã đạt tới Thiên Vị đỉnh phong, cách Thánh giai chỉ còn một bước.
Trường thương trắng lóe lên, hóa thành một đạo bóng thương mông lung, từ phía sau lưng, nhanh như chớp đâm vào vị trí tim của Tiêu Diêu, xuyên thấu qua thân thể.
Phụt!
Cái đầu ở giữa của Tiêu Diêu phun ra một ngụm máu tươi, có điều ánh mắt mông lung cũng hiện ra sự thanh tỉnh, thân thể đột nhiên vỡ ra, hóa thành một luồng hắc khí sền sệt, từ trên trường thương trắng bay ra, giống như thuấn di vậy, nhanh chóng bay ra xa.
Ánh mắt Yên La ngẩn ra, lộ vẻ bất ngờ.
Ở ngoài hơn hai trăm trượn, hắc khí cuồn cuộn đặc sệt, chỉ chớp mắt đã ngưng tụ lại thành Tiêu Diêu ba đầu sáu tay.
Có điều sắc mặt hắn tái nhợt, hắc quang trên người yếu đi không ít, trên ngực có một vết thương khổng lồ, máu thịt lẫn lộn vào nhau, thế nhưng đã không còn chảy máu.
- Hơi thở này... Ngươi là người Tiên giới!
Tiêu Diêu nhìn về phía Yên La, lớn tiếng quát.
Thạch Mục cũng không kinh hãi với việc Yên La đột nhiên xuất hiện, nhưng lời nói của Tiêu Diêu khiến hắn có phần chấn động trong lòng, cũng nhìn về phía Yên La.
Tiên giới!
Thứ gọi là Tiên giới hắn đã được nghe nói nhiều lần trong quá khứ, bao gồm Thông Thiên tiên giáo lẫn trong miệng Thải nhi, chỉ là sau đó hắn biết được cái gọi là phi thăng cũng chỉ là rời khỏi Lam Hải tinh, tiến vào thế giới tinh vực mà thôi.
Có điều từ khi hắn nghe thấy câu “Giết sạch Thiên đình vạn tiện, được huyền công bảo tàng của ta” từ miệng bạch viên trong không gian Phiên Thiên côn, lại tìm hiểu thêm trong các điển tịch có liên quan ở Thánh Điển các, tra xét một số điển tích cổ xưa, đã phát hiện Thiên đình và Tiên giới dường như là tồn tại có thật.
Bây giờ trong miệng tên cường giả Thánh giai Hắc Ma tộc này đề cập tới Tiên giới, còn xưng Yên La là người Tiên giới, điều này khiến trong lòng hắn nổi lên sóng to gió lớn.