“Hắn lại đến rồi… Hắn lại đến rồi!”
Trong lồng sắt ánh vàng rực rỡ đặt tại lầu hai, một con vẹt thật lớn nhìn thấy Thạch Mục xuất hiện ở cầu thang liền vỗ vỗ hai cánh, cất cao giọng kêu réo. Một tiếng “Bốp” thật lớn thình lình vang lên, lão béo dường như bị tiếng kêu của linh sủng làm mất hứng bèn dùng mộc côn gõ liên tục lên đầu nó khiến con vẹt khổng lồ oa oa kêu khóc, không ngừng cầu xin tha thứ.
“Thì ra là ngươi, thời hạn một năm còn chưa hết, tại sao lại đến nơi này? Chẳng lẽ ngươi chiến được Hắc Viêm Lệnh của đệ tử khác?” Sau khi dạy dỗ sủng vật của mình, lão béo họ Cúc mới quay đầu quan sát Thạch Mục.
“Hồi bẩm Cúc sư thúc, mấy tháng trước, vãn bối trải qua giám định đã trở thành thuật sĩ học đồ… Sở dĩ hôm nay đến đây là muốn tìm mượn thư tịch về trận pháp và bí tịch vũ kỹ.” Thạch Mục trả lời một cách cung kính.
“Ngươi trở thành thuật sĩ học đồ?”
Họ Cúc nghe vậy, ánh mắt mang chút kinh ngạc nhìn lại Thạch Mục lần nữa. Việc hắn trở thành thuật sĩ học đồ hiển nhiên khiến lão vô cùng bất ngờ!
“Tiểu tử kia, thuộc tính linh căn của ngươi là gì?” Lão béo gãi đầu rồi hỏi.
Thạch Mục cũng không có ý định giấu diếm bèn đem tình hình giám định ở Linh Pháp Điện thuật lại một lần.
“Linh căn thuộc tính Không gian? Đây là lí do khiến ngươi theo đuổi con đường trận pháp?” Nghe hắn nói vậy, lão béo họ Cúc gõ bàn một cái tiếp đó hỏi lại một cách nghiêm túc.
“Đúng vậy, vãn bối không có quá nhiều lựa chọn.” Thạch Mục trả lời một cách bất đắc dĩ.
“Nếu là như vậy, ta khuyên ngươi tạm thời không nên chọn thêm vũ kỹ!”
“Tiền bối, vì sao lại thế?” Thạch Mục nghe vậy lập tức cả kinh.
“Gấp cái gì! Lão tử muốn khuyên ngươi ngoại trừ điển tịch trận pháp, hãy chọn thêm tài liệu liên quan đến phù lục! Lẽ nào không ai nói với ngươi, phù chú và trận pháp là hai lĩnh vực tương hỗ, trước sau giúp nhau thông suốt sao? Pháp đạo phù chú kỳ thực chính là một nhánh của trận pháp chi đạo. Đồng thời học tập cả hai kỳ thực chính là tìm hiểu những nhánh cụ thể của đại đạo tổng quát, giúp việc nhập môn dễ hơn một chút.” Lão béo họ Cúc bĩu môi nói tiếp.
“Đệ tử thực sự có thể đồng thời học tập pháp môn phù chú sao?”
Lời nói của Cúc sư thúc khiến Thạch Mục sững sờ tại chỗ, nghĩ đến những lá bùa thần kỳ mấy lần thấy quá, hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ!
“Lão phu vốn là hồn sư, cũng có hiểu biết nhất định đối với lĩnh vực không gian. Tàng Kinh Các cũng có nhiều thứ thích hợp nhưng nghe hay không là do chính người.” Lão béo căn bản không để tâm tới suy nghĩ của Thạch Mục, thần sắc hiện lên vài phần cao ngạo.
“Đa tạ sư thúc chỉ điểm, vãn bối sẽ suy nghĩ cẩn thận!” Thạch Mục phục hồi tinh thần, thi lễ với lão béo một cái rồi lên tiếng trả lời.
“Đi thôi!” Lão béo gật đầu, vung tay ra hiệu.
Thời gian kế tiếp, Thạch Mục bắt đầu tìm đọc một cách cẩn thận những thuật pháp có trên giá sách. Sau một khắc, hắn đã cầm trên tay hai quyển bí tịch, mang theo vẻ dứt khoát lần nữa xuất hiện trước mặt lão ta.
Một quyển là “Linh Phù Bảo Kinh” giảng giải về phù lục chi đạo, một quyển là “Trận Đồ Nhập Môn Đại Toàn” là điển tịch nhập môn về trận pháp.
Lúc này, lão giả béo không hỏi nhiều, nhận luôn mười hai Hắc Viêm Lệnh, cũng nhanh chóng móc hai ngọc giản ra phục chế xong.
Thạch Mục cất hai ngọc giản vào trong lòng, nói cảm ơn lão giả béo xong liền kích động rời khỏi Tàng Kinh Các, chuẩn bị trở về tìm hiểu kĩ càng một phen.
Nhưng trên đường về, hắn kinh ngạc phát hiện trong cốc lúc ấy hình như có chút khác thường, thỉnh thoảng lại thấy những đệ tử mới nhập môn vội vàng đi về phía ngoài cốc, vẻ mặt ai nấy đều có nét hưng phấn, còn nhỏ giọng bàn tán gì đó.
Không ít đệ tử còn mang theo binh khí đao kiếm trên người, trên mặt đều mang vẻ kích động.
Thạch Mục nhíu mày, cảm thấy có chút buồn cười.
Hơn một tháng qua, hắn vội vã tu luyện, hoàn toàn không hay biết gì với chuyện bên ngoài, nhìn tình hình này, có lẽ trong môn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
“Thạch sư đệ.” Ngay khi Thạch Mục nghĩ có nên tìm một người hỏi thăm một
chút không thì có một giọng nói truyện tới, đã thấy một thiếu niên vóc người thô cao sải bước đi tới, chính là Hoắc Mậu.
Hoắc Mậu giờ này mặc một thân y phụ màu đen, trên lực vác một cái rìu hai lưỡi cực lớn, phối hợp với dáng người cao to tráng kiện kia, khí thế bức người.
“Hoắc sư huynh!” Thạch Mục vui vẻ, vội vàng lên tiếng nghênh đón.
“Ha ha, hiếm khi thấy Thạch sư đệ ra ngoài. Thế nào, mấy ngày nay tu luyện thành công rồi nên cuối cùng cũng muốn thể hiện thực lực một chút trong cuộc Tiểu Tỷ Thí lần này rồi hả?”
“Tiểu Tỷ Thí…” Hai đầu lông mày của Thạch Mục nhếch lên, hơi giật mình.
Trên cẩm nang của đệ tử nhập môn có ghi, Tiểu Tỷ Thí được cử hành ba tháng một lần, tính ra hắn cũng đã nhập môn được ba tháng rồi, chẳng qua những ngày vừa rồi nhiều việc, lại quên bẵng mất việc này.
“Trông thần sắc của Thạch sư đệ thế này, chẳng lẽ đã quên mất chuyện Tiểu Tỷ Thí hai sao?” Hoắc Mậu nhìn vẻ mặt Thạch Mục thì trợn tròn hai mắt cười nói.
Thạch Mục nghe vậy thì chắp tay với Hoắc Mậ rồi nói: “Khiến Hoắc sư huynh chê cười rồi, không dám gạt huynh, tiểu đệ quả thực có chút sơ sót.”
Trên vẻ mặt của Hoắc Mậu hoàn toàn không có ý giễu cợt, cười khà khà đáp:
“Chuyện này rất bình thường, ngược lại lại cho thấy sư đệ thật sự là người vùi đầu khổ tu. Ta nghe Bạch sư đệ nói qua, ngươi có lực quyền kinh người, còn có sở trường về đao pháp, những ngày vừa rồi cũng tu luyện được chân khí, chắc chắn thực lực cũng tiến bộ không ít đi. Ta thấy bằng thực lực của ngươi, có thể hoàn toàn giành được một thứ hạng tốt trong lần Tiểu Tỷ Thí này. Dù sao phần thưởng của môn phái dành cho Tiểu Tỷ Thí này cũng là vô cùng phong phú đấy.”
Vẻ mặt Thạch Mục khẽ nhúc nhích, khẽ gật đầu.
Phần thưởng của Tiểu Tỷ Thí ghi trên cẩm nang môn phái đối với những đệ tử mới nhập môn như hắn mà nói quả thực hậu hĩ.
“Sư đệ nếu có hứng thú thì cùng đi với ta đi. Đúng rồi, bọn Bạch Thạch sư đệ đã đến quảng trường đấu võ phía trước rồi, sau khi Bạch sư đệ vào Tôn Linh Các, thực lực lại tiến bộ không ít, chắc chắn sẽ đại triển thân thủ trong Tiểu Tỷ Thí đấy.” Hoắc Mậu nói bằng giọng điệu hết sức vi diệu.
“Hoăc sư huynh nếu không vội, xin chờ tiểu đệ một chút, ta đi lấy binh khí đã.” Thạch Mục trầm ngâm một chút rồi nói ra:
“Ha ha, Thạch sư đệ cứ việc đi nhanh về nhanh.” Hoắc Mậu vui vẻ đồng ý.
Thạch Mục gật đầu, sải bước đi về chỗ ở, chỉ trong nháy mắt bóng lưng hắn đã biến mất ở phía xa xa.
Hoắc Mậu nhìn bóng lưng Thạch Mục đi xa, trong mắt chợt lóe lên vẻ khác thường.
Đúng lúc ấy, một bóng người không biết từ chỗ nào xuất hiện đi tới bên cạnh Hoắc Mậu, chính là tên Kim Hoán tóc vàng mắt xanh của Tôn Linh Các.
“Kim sư huynh.” Hoắc Mậu thấy thế, vội vàng cung kính thi lễ với Kim Hoán.
“Ngươi làm không tệ, Thạch Mục này vốn luôn độc lai độc vãng, cực ít tiếp xúc với người khác, ngược lại trò chuyện rất cởi mở với ngươi.” Ánh mắt Kim Hoán nhìn thoáng qua phía Thạch Mục đi xa, thản nhiên nói ra.