“Ta đến tìm Cúc sư thúc, ông ấy có nhà không?” Thạch Mục nói, ánh mắt nhìn thoáng qua về phía Tàng Kinh Các, không nhìn thấy bóng người như tòa núi thịt quen thuộc kia.
“Chủ nhân đang tu luyện ở gian kế bên, cứ ở chỗ này đợi một lát đi!” Thải Nhi đang lấy miệng sửa sang lông chim trên hai cánh, mắt nhìn Thạch Mục một chút rồi không nhịn được mà nói.
Thạch Mục gật đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống.
Trong nửa năm qua, số lần hắn đến Tàng Kinh Các cũng không ít, cũng quen thân hơn với Cúc sư thúc, ngay cả số lần gặp con vẹt tên là Thải Nhi này cũng nhiều lên.
Đặc biệt từ lúc hắn bắt đầu luyện chế phù lục, Cúc sư thúc hình như nghĩ Thạch Mục có tiềm lực không tồi, thái độ đối với hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều so với đệ tử khác.
Hắn cũng nhân cơ hội đó tìm hiểu được không ít chuyện liên quan đến thuật pháp, phù lục và trận pháp chi đạo từ chỗ Cúc sư thúc.
“Thạch tiểu tử, ngươi tới tìm chủ nhân có việc gì?” Con vẹt Thải Nhi đợi một hồi, thấy Thạch Mục không nói câu nào, ngược lại cảm thấy nhàm chán mà hỏi.
Thạch Mục nghe vậy, liếc Thải Nhi một cái, không đáp mà hỏi ngược lại một câu: “Thải Nhi, ngươi đi theo Cúc sư thúc lâu như vậy, có biết Cúc sư thúc từng triệu hồi từ dị giới một con… Hóa Kim Tích không?”
“Ngươi nói cái con rắn mối đáng chém ngàn nhát đấy á? Đương nhiên biết nó, cũng chỉ biết ỷ vào mình da dày thịt béo, lần trước tí nữa thì cắn ông một miếng, sớm muộn gì cũng có một ngày phải một ngụm nuốt chửng nó!” Vẹt nghe vậy lại hùng hùng hổ hổ đáp.
Thạch Mục nghe vậy thì hai mắt sáng ngời.
“Đúng rồi, ngươi hỏi con rắn mối kia làm gì?” Sau khi vẹt mắng xong, mắt liếc Thạch Mục rồi hỏi.
Thạch Mục do dự một chút rồi kể chuyện muốn xin Cúc sư thục một lọ nọc độc của Hóa Kim Tích ra.
Vẹt nghe xong, vỗ cánh khe khẽ, trong mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm khác thường, nhưng chỉ ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
“Ngươi biết chuyện gì sao?” Thạch Mục nảy ra một ý, hỏi.
Vẹt liếc Thạch mục một cái, một cánh vỗ vỗ vào miệng đang ngậm chặt, lại ngông nghênh vươn cánh vỗ vỗ cái chén nhỏ đựng thức ăn trong lồng tre.
Thạch Mục mỉm cười, lấy trong ngực áo ra mấy hạt quả màu đen to bằng nắm tay trẻ con, ném vào trong chén.
Con vẹt hoan hô một tiếng, nhanh chóng mổ một cái hạt quả, nuốt ực, ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn rất “con người”.
Thạch Mục thấy cảnh hoạt kê ấy thì chỉ cười cười.
Con vẹt Thải Nhi này mặc dù lắm mồm, nhưng cũng biết không ít chuyện, đó là lí do vì sao mỗi lần hắn tới đây đều mang theo một ít hạt quả Thanh Toa mà nó thích nhất.
“Thải Nhi, bây giờ thì nói được rồi chứ…”
“Cách… đợi lát nữa ngươi gặp chủ nhân… nếu định xin hắn cái gì… cách… chủ nhận giờ đang làm thí nghiệm, không có nhiều bạc lắm… chỉ cần ngươi bỏ ra nhiều bạc… hẳn là không có vấn đề… cách…” Con vẹt vừa tấm tắc thưởng thưởng hương vị hạt quả trong chén, vừa nhồm nhoàm nói bóng gió.
Thạch Mục tỏ vẻ suy tư, chậm rãi gật đầu.
Cúc sư thúc đang cần điều gì đó thì thật tốt, chỉ sợ lão dầu muối đều không thèm nghe, trực tiếp cự tuyệt ấy chứ.
“Được rồi… cách… Ngươi tí nữa lúc xin… nhớ cố gắng xin nhiều một tí… cách… cho con rắn mối vừa béo vừa ngu kia nôn ra nhiều nọc độc vào… cách…” Trong miệng con vẹt phát ra ý cười âm hiểm, rất nhanh liền thu liễm, tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Thạch Mục thấy cảnh này, cảm thấy hơi buồn cười, xem ra con vẹt lông màu này trước kia đã từng bị con Hóa Kim Tích kia cho nếm trải không ít đau khổ, lần này mới định tìm cách trả thù đây.
“Cái gì mà xin nhiều một tí? Thải Nhi, dạo này lông ngươi dài lắm rồi à, có phải muốn lão tử nhổ nốt mấy cái lông màu trên đuôi ngươi luôn không?” Đúng lúc ấy, một bóng người như tòa núi thịt đã xuất hiện trước lồng chim vàng óng.
Người này chính là Cúc sư thúc, vừa xuất hiện đã hai mắt trừng trừng nhìn con vẹt trong lồng, tức giận mắng to.
“Chủ nhân tha mạng! Đừng nhổ lông đuôi của ta, lần trước bị nhổ hai cái, hôm nay vất vả lắm mới mọc lại được mà…” Con vẹt bị dọa đến nỗi nửa cái hạt quả trong miệng cũng rớt xuống, vội vàng dùng cánh ôm đầu, cố gắng hết sức giấu cái đuôi dưới người, run rẩy hét lên.
“Đợi tí nữa lại dạy dỗ ngươi!”