Giới diện Tử Linh.
Bầu trời ở đây vẫn một màu xám tro, từng đám mây dày đặc nặng nề như sắp rơi xuống, các cơn gió lốc thổi qua sắc bén như đao.
Nhìn xuyên qua tầng mây, mặt đất khắp nơi như cũ là một mảnh hoang tàn xám xịt, cho người ta một cảm giác đè nén khó chịu.
Gần một gò núi hoang vu, một Khô Lâu hình người cụt một cánh tay, thân hình rách rưới đang chậm rãi đi về phía trước.
Xương cốt trên người Khô Lâu bị thiếu không ít cây, trên đó còn có vài vết nứt nghiêm trọng. Đặc biệt là ở vị trí xương sườn, hầu như bị gãy ra làm hai đoạn.
Mỗi một bước đi của Khô Lâu, thân thể nó liền phát ra tiếng "ken két ken két", dường như muốn tan rã đến nơi.
Chẳng qua kể cả có như vậy, con Khô Lâu cụt một tay này vẫn kiên trì đi về phía trước. Đi được một đoạn, nó lại dừng một lát, sau đó ngửa đầu nhìn hồi lâu lên mười hai vầng trăng máu mọc nối nhau trên bầu trời. Hai đốm lửa màu xanh lá chậm rãi lập loè trong hai hốc mắt tối om.
Đi không biết bao lâu, cuối cùng Khô Lâu bước lên một sườn đất màu đen, xoay đầu đánh giá chung quanh một hồi, đang muốn tiếp tục chọn một một phương hướng đi tới thì ngay lúc bấy giờ, bùn đất bên chân nó chợt văng tung toé, một cái bóng trắng lao lên. Một con quái trùng màu trắng to cỡ cánh tay, trông khá giống con rắn hiện ra, nó lập tức há cái mồm lớn cắm đầy răng nanh đớp về phía mắt cá chân của Khô Lâu cụt tay.
Hai đốm lửa xanh lá trong hốc mắt Khô Lâu cụt một tay có chút lập loè, bước chân dừng lại, để cho quái trùng thừa cơ cắn vào mắt cá chân.
Con quái trùng béo mập màu trắng vặn lắc thân thể một cách điên cuồng, ra sức cắn xé, phát ra tiếng "krét krét" rợn người. Dường như muốn cắn đứt xương cốt của Khô Lâu rồi nuốt chửng lấy.
Chẳng qua chưa đầy một khắc sau, thân thể Khô Lâu cụt tay hơi cúi xuống, cánh tay duy nhất vung lên, một cái bóng xẹt qua, lấy một loại tốc độ khó tin chộp một phát bắt được đoạn thân sau của quái trùng.
Một tiếng "Phựtt..ttt" nhỏ vang lên!
Khô Lâu cụt một tay đột nhiên dùng sức kéo mạnh, quái trùng màu trắng còn chưa kịp nhả miệng ra thì thân thể đã bị mạnh mẽ kéo đứt thành hai đoạn. Một đoạn vẫn còn treo trên mắt cá chân của Khô Lâu.
Động tác liên tiếp lại nhanh như thiểm điện, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng đây là do một Khô Lâu mệt mỏi rã rời làm ra.
Mà hành vi không né không tránh lúc trước, càng giống như là một loại bẫy rập được cố tình thiết kế.
Khô Lâu cụt tay hé miệng, khẽ hút một cái.
Từ trên thi thể của quái trùng bay ra một đoàn sáng màu xanh lá cỡ hạt đậu, chui vào trong miệng Khô Lâu, bị nó nuốt xuống.
Hai đốm lửa xanh lá trong hốc mắt Khô Lâu cụt tay hơi loé lên, thoáng sáng hơn một chút. Trên thân thể nó cũng hiện lên một tầng khói đen nhàn nhạt.
Một vài vết rách trên xương sườn của nó được khói đen chạm đến thì bắt đầu nhỏ đi.
Khói đen cũng theo đó mà càng lúc càng nhạt dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Đốm lửa xanh trong hai mắt của Khô Lâu chớp động vài cái, sau đó nó lại dùng loại tốc độ rùa bò tiếp tục đi về phía trước như cũ, dường như một màn vừa nãy chưa từng xảy ra.
. . .
Thạch Mục rời khỏi chỗ ở của Cúc sư thúc, rất nhanh về tới nhà đá của chính mình.
Đóng cửa phòng lại, hắn ngồi xuống, trong mắt mơ hồ còn có một tia hưng phấn.
Lần này hỗ trợ Cúc sư thúc làm thí nghiệm đã khiến cho hắn biết đến thế giới kỳ diệu của Hồn sư. Hơn nữa từ lần thử sức này xem ra, khả năng trở thành một tên Hồn sư của hắn cũng không nhỏ đâu.
Chẳng qua chi phí tiêu dùng của Hồn sư dường như càng thêm khổng lồ so với các loại hình Thuật Sĩ khác. Kể cả với tốc độ kiếm bạc như hiện giờ của hắn có lẽ cũng không tài nào đáp ứng nổi.
Thạch Mục trầm mặc một lát, lấy quyển sách hơi mỏng kia từ trong lòng ngực ra, lật xem cẩn thận từ đầu tới cuối một lần.
Sau đó hắn tìm giấy bút, tính toán cẩn thận một hồi.
Cuối cùng tính sơ sơ ra một con số, vừa nhìn đã khiến hắn sợ hãi kêu lên một tiếng!
Nếu muốn bố trí pháp trận triệu hoán này, cần ít nhất là bốn mươi vạn lượng bạc. Đấy là còn chưa tính đến tình huống bố trí sai lầm phải làm lại.
Thạch Mục cười khổ một tiếng, thu sách vào.
Mấy ngày trước đã giao cho Tôn Linh Các một đám Phù Lục bên đó đặt, lại có một số bạc vào túi. Hiện tổng số bạc trên người hắn khoảng trên dưới ba mười vạn lượng, còn thiếu ít nhất mười vạn lượng nữa.
Nhưng hiện nay hắn tu luyện Thuật pháp, tu luyện Bàn Nhược Thiên Tượng Công đều cần dùng tới bạc. Tuyệt đối không thể vì triệu hoán mà ngưng việc tu luyện lại.
Thạch Mục thở dài, xem ra việc triệu hoán cỗ Khô Lâu kia trong tương lai gần là không cần nghĩ.
Họ Thạch trầm ngâm một hồi, sau đó lại lấy chiếc bình đựng nọc độc Hóa Kim Tích ra.
Nếu việc triệu hoán Khô Lâu trong một lúc là không làm được, chi bằng bắt tay vào xử lý thanh đao Vẫn Thiết màu đen kia trước đã.
Đã có nọc độc của Hóa Kim Tích thì việc thăng cấp thanh Hắc đao này thành