“Hai người đủ chưa?” Trịnh Bân không chịu nổi hai đôi mắt cứ dán lên mình.
Cậu không muốn giải thích việc tại sao mình có một giọng nói khác, cũng như nguyên nhân bản thân đồng ý chuyện nhận vai diễn sát thủ kia.
Tác phong làm việc của đoàn phim rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có nhân viên mang trang phục và kịch bản đến.
“Xin hỏi cô Hiểu Linh có ở trong không ạ?”
Người cất giọng hỏi là một nữ nhân viên trẻ tuổi.
Trịnh Bân nghe thấy cảm giác như được đại xá, ít nhất cậu không cần phải đứng cùng hai người bên trong nữa.
“A!” Nữ nhân viên vừa thấy người đi ra là Trịnh Bân thì hết sức kinh ngạc.
Cô tên Đoạn Mai, là người chịu trách nhiệm trang phục cho diễn viên trong đoàn phim.
Thông thường những diễn viên tuyến một hay đẳng cấp ảnh hậu ảnh đế sẽ không đến lượt cô động tay, nhưng vì đây là chính miệng đạo diễn Phương yêu cầu, nên Đoạn Mai rất tò mò người nhận vai thay Tạ Quỳnh Liên có quan hệ gì với Hoàng Hiểu Lệ.
Nào ngờ, cái người này…
Đây không phải cô gái đã đánh ngã Triệu Quang Sơn và đám vệ sĩ của gã trước đó hay sao?
Khi sự tình xảy ra, Đoạn Mai cũng có mặt chứng kiến.
Sắc vóc của Đoạn Mai không tồi, nên từng chịu qua sự quấy rối của Triệu Quang Sơn.
Cô hận gã, nhưng biết bản thân thấp cổ bé họng nên nhịn nhục chịu đựng.
Tận mắt thấy Triệu Quang Sơn thê thảm khiến Đoạn Mai rất hả hê, còn thầm thán phục Trịnh Bân thật dũng cảm.
Nhưng cô không ủng hộ việc làm đó.
Triệu Quang Sơn là kẻ có thù tất báo, trừ khi Trịnh Bân có chỗ dựa chống lại gã, nếu không kết cục sẽ không khác những cô gái mà Đoạn Mai từng nghe kể đâu.
“Cô là Hiểu Linh phải không?”
Đoạn Mai xác nhận lại lần nữa, khi thấy đối phương gật đầu thì trong lòng hơi rối bời.
Cô không biết nên mừng hay lo lắng cho người này nữa.
“Vai diễn này ban đầu được phân cho diễn viên Tạ Quỳnh Liên nên trang phục cũng được chuẩn bị theo số đo của cô ấy.
Bây giờ tôi có thể lấy số đo của cô không?”
Tuy Trịnh Bân giả nữ nhưng cậu vẫn là nam giới hàng thật giá thật, vóc dáng so với nữ giới thật khác biệt rất nhiều.
Tạ Quỳnh Liên xuất thân là người mẫu nhưng thấp hơn Trịnh Bân vài phân, người càng mảnh nhỏ hơn một chút, vì thế trang phục được chuẩn bị cho cô Trịnh Bân chắc chắn sẽ không vừa.
Trịnh Bân thoáng cứng đờ.
Để Đoạn Mai lấy số đo cho cậu tương đương với việc cả hai sẽ tiếp xúc gần.
Như vậy, Đoạn Mai sẽ nhận ra cậu là nam mất.
“Cô có thể trở về được rồi.” - Hoàng Hiểu Lệ không biết từ lúc nào đã bước ra đứng bên cạnh Trịnh Bân - “Đưa kịch bản cho Hiểu Linh đi.”
“Nhưng…” - Đoạn Mai còn muốn giải thích đây là việc đạo diễn đích thân yêu cầu thì Hoàng Hiểu Lệ lại ngắt lời - “Hiểu Linh là người của tôi, cô hiểu rồi chứ?”
Phát ngôn cường thế của Hoàng Hiểu Lệ hiển nhiên đã dọa sợ Đoạn Mai, cô cẩn trọng đưa kịch bản cho Trịnh Bân, cúi chào tạm biệt rồi nhanh chóng chạy mất hút.
Cô gái chạy như bay về phòng làm việc của mình, đối với đồng nghiệp tò mò hỏi han cũng không quan tâm, một mình trốn trong góc đằng sau giá treo đồ thầm thở d.ốc, chỉ là ánh mắt chợt sáng lên giống như phát hiện ra một bí mật động trời.
Thì ra, đây chính