Phi hành khí vừa đến tọa độ chỉ định thì lập tức đáp xuống, Trịnh Bân thông qua màn hình điều khiển quan sát trùng động không ngừng mở rộng ở trên cao.
Theo thời gian dự tính, trùng tộc sẽ đổ bộ trong một phút nữa, cậu cần phải nhanh chóng đưa ra phương án đối phó.
Hiện tại từ thời điểm Trịnh Bân đột phá Huyễn Hình Sư cao cấp đã được hơn một tháng.
Trong quá trình làm quen với năng lực mới, cậu không chỉ thu về một huyễn hình Ảnh Lang cấp bảy mà còn tạo thêm hai huyễn hình đồng cấp khác là Thiết Trượng Sư và Bạch Vân Hồ.
Cơ duyên giúp Trịnh Bân kiếm được thú hạch của hai con dị thú có một phần là nhờ vào may mắn.
Chủ yếu là một hồi tranh chấp địa bàn không ai nhường ai nên quay ra đánh nhau, nhưng sau cùng Bạch Vân Hồ có vẻ yếu thế hơn nên định sử dụng kỹ năng Nhất Niệm Ảo Ảnh của mình để chạy trốn.
Thiết Trượng Sư đã là dị thú cao cấp sở hữu trí khôn nhất định nên không khó để nhận ra ý đồ của Bạch Vân Hồ, lập tức tung ra kỹ năng thiên phú Thiết Trọng Vạn Cân để cố định nó lại.
Bạch Vân Hồ thấy không thể chạy được, hạ quyết tâm sử dụng chiêu bài cuối cùng của mình là Mị Hoặc Chúng Sinh, có tác dụng triệu tập những dị thú cấp thấp hơn bị nó mê muội trong vòng bán kính mười lăm mét, không quản sống chết tấn công kẻ địch của mình.
Thiết Trượng Sư trước đó đã tốn không ít năng lượng để chiến đấu với Bạch Vân Hồ, giờ còn phân tâm đối phó với những dị thú khác, rất nhanh cơ thể oai vệ đã gục xuống.
Bạch Vân Hồ không còn bị khống chế thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng nó cũng hiểu để sử dụng kỹ năng chiêu bài phải trả một cái giá rất lớn.
Nó cần một lượng thú hạch cùng thuộc tính lớn để bổ sung thiếu hụt, nhưng Thiết Trượng Sư không cùng hệ với nó, nên Bạch Vân Hồ định đánh chủ ý lên đám dị thú mà mình đang khống chế kia.
Trịnh Bân nhân thời điểm này phối hợp với Tiểu Ảnh để tấn công Bạch Vân Hồ.
Cậu đã từng đọc tư liệu về loại dị thú này, biết được kỹ năng Mị Hoặc Chúng Sinh nhìn như khủng bố nhưng có giới hạn thời gian nhất định.
Ngoài ra Bạch Vân Hồ chỉ có thể khống chế được dị thú cấp thấp hơn nó nên cậu và Tiểu Ảnh sẽ không bị ảnh hưởng.
Bạch Vân Hồ lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, Trịnh Bân để Tiểu Ảnh cầm chân đám dị thú bị khống chế, còn mình sẽ trực tiếp đối phó với Bạch Vân Hồ.
Đừng nhìn Bạch Vân Hồ yếu thế mà nhầm, so về độ giảo hoạt thì Trịnh Bân đã vài lần ăn phải quả đắng từ nó.
Cậu thiếu chút nữa muốn sử dụng kỹ năng Tinh Thần Công Kích, nhưng chợt nhớ tới Bạch Vân Hồ là dị thú hệ tinh thần hiếm thấy nên phải nhịn xuống.
Nếu biển tinh thần của nó sụp đổ, nhất định thú hạch trong người cũng bị ảnh hưởng theo.
May mà sau cùng Trịnh Bân đã thành công nhận được vật phẩm mình muốn, còn mất thêm một tuần để tính toán phương án và điêu khắc huyễn hình, thậm chí trễ nãi không ít thời gian sửa chữa Ám Vân, nhưng Trịnh Bân lại thấy vô cùng đáng giá.
Ba huyễn hình này sẽ là trợ lực tấn công lớn nhất của cậu, dẫu vậy với lượng tinh thần lực hiện có, Trịnh Bân cần phân bổ giai đoạn hợp lý.
Đúng ra, Trịnh Bân còn có một huyễn hình Kỳ Lân cấp chín do vị tiền bối họ Từ để lại, nhưng kỹ năng thực sự của nó vẫn là một câu đố bí ẩn.
Trước mắt, cậu mới tìm ra được tác dụng tạo ra vòng bảo hộ lúc nguy hiểm và là chìa khóa tiến vào bí cảnh truyền thừa của tộc Huyễn Ảnh năm xưa.
À, còn Ám Vân nữa nhỉ.
Trải qua hai lần cải tiến, cậu cũng rất muốn xem tiềm lực của cơ giáp trí năng đầu tiên tại tinh hệ Từ Á sẽ đạt được tới đâu.
Chỉ tiếc, một trong những hi vọng có thể giúp đỡ cậu nhất lại không thể ra tay.
Tiểu Ảnh vài ngày trước cảm nhận được bản thân chuẩn bị thăng cấp nên cần khoảng thời gian yên tĩnh để đột phá rào cản, thậm chí hai đứa nhóc Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng không được lại gần phạm vi phòng ngừa bị ngộ thương.
Bỗng, một luồng áp lực đè xuống phá ngang dòng suy nghĩ của Trịnh Bân.
Cậu lần nữa hướng mắt lên bầu trời, nhận ra sự biến đổi của trùng động đã ngừng lại.
Còn thứ áp lực vừa xuất hiện kia, chính là tinh thần lực của con trùng tộc cấp tám đang giấu mình bên trong.
Lúc này, không chỉ mỗi Trịnh Bân cảm nhận được, mà toàn bộ người dân tại hành tinh Lam Xuyên đều rùng mình nhìn về bầu trời Đông Nhạc.
Khu quân bộ vừa nhận được thông tin liền nhanh chóng điều động nhân lực sơ tán toàn bộ người dân, đặc biệt là phụ cận khu rừng Đông Nhạc.
Ban đầu, dân chúng còn chưa định hình được việc gì xảy ra, thậm chí đọc được nguyên nhân thì cảm thấy quân đội đang trêu đùa họ.
Kết quả, hình ảnh trùng động do vệ tinh chụp lại đăng kèm theo khiến họ như tỉnh từ trong cơn mộng.
Ai nấy đều hoang mang chạy khỏi nhà hoặc nơi làm việc của mình, chỉ cần trông thấy phi thuyền của quân đội thì như gà con tìm được mẹ.
Người nào cũng muốn ưu tiên được sơ tán trước, nhưng nhân lực quân đội có hạn, một phần binh lực đã được điều đi chạy ra tiền tuyến, phi thuyền không thể chứa được quá nhiều người một lần, thành xảy ra nhiều vụ tranh chấp càng mất thời gian hơn.
"Im lặng hết cho tôi." - Một vị thiếu úy không nhìn nổi nữa quát lớn - "Quy tắc sơ tán đã nói rõ ràng, ưu tiên người già và trẻ nhỏ, những người có năng lực thì yêu cầu báo danh để tham gia hỗ trợ khi cần thiết.
Nếu không tuân theo, xử lý không dị nghị!"
Vài thanh niên vừa hùng hồ trước đó lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, xong vẫn có người không cam lòng phản bác:
"Giây phút sinh tử này, ai quan tâm đến mấy cái quy tắc khỉ gió của mấy người.
Các anh có đảm bảo rằng