Hôm sau Kiều Nhiễm tỉnh dậy thì Phong Vũ đã đi rồi, thức ăn bày trên bàn còn chưa nguội hết, mở điện ra tin nhắn Wechat anh gửi: Bảo bối, dậy rồi thì hâm thức ăn trên bàn một chút, ăn xong nhớ nhắn lại cho anh.
Kiều Nhiễm nhìn đồng hồ, bảy giờ hai mươi, đến thời gian lên đường vẫn còn sớm chán, cô trả lời một tin nhắn Wechat thật dài cho Phong Vũ, sau đó vào phòng tắm tắm.
Lúc cơm nóng thì điện thoại cũng vừa reo, ở trên hiện dòng chữ Lão già, Kiều Nhiễm không nhịn được cười ra tiếng, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Bảo bối đang làm gì đấy?”Kiều Nhiễm mở lò vi sóng ra, nói: “Đang nghe lời anh, hâm cơm.
”Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười sang sảng của đàn ông, anh tán dương: “Ngoan lắm, thu dọn đồ xong chưa? Lát nữa đi sớm một chút, lên tàu thì gọi điện cho anh.
”Phong Vũ quả thật không thể phân thân, không thể tách khỏi công việc bận rộn bù đầu này, tuy anh rất muốn đưa Kiều Nhiễm đến trường, nhưng cũng chỉ có thể muốn trong đầu vậy thôi.
Lòng dạ không thể kể xiết, đành thông qua điện thoại nghe giọng cô nhiều một chút.
Hai người vừa trò chuyện được mấy câu, Kiều Nhiễm liền nghe có ai gọi Phong Vũ ở đầu máy bên kia, nghĩ đến người đàn ông này vắt kiệt chút thời gian để gọi điện cho mình, cô cười vui vẻ, chủ động nói: “Có phải em đi không về nữa đâu, anh mau làm việc đi, tháng mười một em sẽ về.
”Lấy được cam kết, trong lòng Phong Vũ rốt cuộc cũng hơi yên tâm, công việc không được trễ nải, không kịp nói nhiều, Phong Vũ vội cúp điện thoại.
Câu tỏ tình cuối cùng của người đàn ông vẫn còn vang bên tai, Kiều Nhiễm sờ cánh tai đỏ ửng, nhẹ nhàng nói: “Chú Phong, em cũng yêu anh.
”Ăn cơm xong rồi dọn dẹp một chút, Kiều Nhiễm tắt cầu dao điện, kéo va li ra khỏi cửa.
Tàu đến ga Cao Thiết còn chưa tới, Kiều Nhiễm nhàm chán chơi game trong điện thoại, bỗng tiếng thông báo Wechat vang lên, cô mở ra xem một chút, phát hiện lại là Tô Đường.
Có phải sắp đi học rồi không? Hôm nay muốn ra ngoài uống một ly với anh