Ngày hôm sau, hai bạn cùng phòng còn lại lần lượt đến nhận phòng, một người tóc ngắn trông rất giàu kinh nghiệm, tên là Ninh Tiêu, một người trông tính tình có vẻ yếu đuối, tên là Hạ Tĩnh Nhu.
Các nữ sinh thường làm quen với nhau rất nhanh, thảo luận về mấy bộ phim hay sở thích chung một chút liền trở nên thân thiết.
Trường của Kiều Nhiễm phân phòng rất hợp tình hợp lí, cả phòng đều cùng khoa cùng lớp, vô cùng thuận lợi.
Ba ngày sau là ngày chính thức tựu trường, người hướng dẫn thông báo cho tất cả sinh viên đến lớp.
Trong phòng học cực kì rộn rã, sự nhiệt tình của tân sinh viên vẫn còn chưa bớt, trường mới bạn mới, tất cả đều tràn đầy sức hấp dẫn đối với bọn họ.
Các nữ sinh mới tốt nghiệp trung học xong đều tương đối giản dị, trong lớp khá ít người ăn vận cầu kì và trang điểm đậm, phần lớn cũng bình thường, cho nên lập tức trở thành phông nền cho những nữ sinh xinh đẹp hơn.
Tướng mạo Kiều Nhiễm xuất chúng, cho dù không trang điểm thì vẫn là người tỏa sáng rực rỡ nhất trong đám người.
Lực chú ý của các nam sinh không kiểm soát được mà bị cô hấp dẫn, các nữ sinh thầm khen sau lưng rằng cô có ngoại hình xinh đẹp, trong giọng nói tràn đầy sự hâm mộ, chỉ có một người là trầm mặt, chẳng nói lời nào.
Bạch Vân Vân là người bản xứ, dung mạo mạo xinh xắn, gia cảnh khá giả, mới ngày đầu đến trường mà cả nhà đã xúm lại dẫn cô đến tận phòng.
Anh cô ta là Bạch Nham vô cùng biết cách làm người, thân cao chân dài, tướng mạo đẹp trai, dùng ba món quà nhỏ mua chuộc ba người bạn cùng phòng của cô ta, Bạch Vân Vân gần như trở thành trung tâm.
Nụ cười Bạch Vân Vân rất ngọt ngào, nhìn qua có vẻ dễ gần, nhưng thực ra cô ta hết sức khinh thường đám bạn cùng phòng có ngoài hình tầm thường, ăn mặc cũng quê mùa này, nếu không phải trước khi ra ngoài, trong nhà cứ dặn mãi nhất định phải giữ quan hệ tốt đẹp với bạn cùng phòng, cô ta cũng lười cười với bọn họ.
Bạch Vân Vân luôn cho mình hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu hoa khôi trường học, nhưng khi cô ta phát hiện dung mạo đáng để kiêu ngạo của mình không bằng nữ sinh kia, trong lòng chỉ toàn là ghen tị, cô ta không tài nào nhịn nổi cảm giác chú ý luôn hướng đến mình bị người ta đoạt đi, trong suy nghĩ của cô ta, chỉ có mình cô ta mới là tiêu điểm của đám người.
Ánh mắt xung quanh rất nhiều, tuy nhiên Kiều Nhiễm vẫn nhạy cảm phát hiện một ánh mắt không mấy thân thiện, cô quay đầu nhìn ra sau, đối mặt với Bạch Vân Vân đang trầm mặt.
Bạch Vân Vân mang tâm cao khí ngạo, bị phát hiện cũng không hoảng hốt, ngược lại còn trợn mắt nhìn Kiều Nhiễm, ánh mắt cực kì bất thiện.
Đôi mày thanh tú của Kiều Nhiễm hơi nhíu, nghĩ lại thấy mình không quen biết đối phương, chắc cũng chẳng từng gây thù kết oán.
Không hiểu sao cô ta lại dùng ánh mắt hung ác như vậy nhìn mình, Kiều Nhiễm thầm cảnh giác, quay đầu không nhìn cô ta nữa.
Bạch Vân Vân thấy cô quay đầu, cho là cô sợ, đắc ý cười một tiếng, trong đầu nghĩ rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một đứa xinh đẹp mà nhát gan thôi.
Tất cả mọi người ngồi vào chỗ, những người giao hảo với nhau thì tụm lại nói chuyện phiếm, trong khung cảnh náo nhiệt đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi kẻ ô đi thẳng lên bục giảng, cười vỗ tay một cái.
Ánh mắt mọi người chuyển đến đó, sau khi phòng học yên tĩnh trở lại, người đàn ông cười thoải mái một tiếng, lớn giọng nói: “Xin chào mọi người, tôi là người hướng dẫn của các em —— Tần Phi, hoan nghênh các em tới Cẩm thành! Ở đây cực kì đẹp, tin rằng các em cũng nhận thấy, dự thi vào trường chúng ta tuyệt đối là sự lựa chọn chính xác nhất! Đúng rồi, ở đây có sinh viên bản xứ không?”Có ba người giơ tay, Tần Phi gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Ba em là người bản xứ, nhớ dẫn các anh em bạn bè thăm thú khắp nơi một chút, giới thiệu các món đặc sản của vùng chúng ta, sau trường chính là một con phố ăn vặt, hai ngày nay các em đã đi chưa? Chưa đi thì hãy đi nhé, hương vị rất tuyệt, đảm bảo ăn một học kì, sang học kì thứ hai liền tăng ít nhất mười cân*!”(*) theo cân Trung Quốc thì bằng 5kgCả lớp cười to ha ha, Kiều Nhiễm cũng cười, người hướng dẫn này thật thú vị.
Náo loạn một hồi, người hướng dẫn để mọi người tự giới thiệu bản thân để hiểu về nhau hơn.
Từng người đứng dậy theo thứ tự, khi đến Bạch Vân Vân, có nam sinh ở cuối bỗng huýt sao, cô ta kiêu ngạo chỉnh mái tóc dài màu vàng uốn sóng, tự tin mở miệng.
Đợi sau khi cô ta ngồi xuống thì đã có mấy nam sinh chuẩn bị xin số điện thoại.
Tiết mục giới thiệu bản thân tiến hành rất nhanh, có người kể sơ qua về sở thích của mình, có người chỉ nói ngắn gọn một câu.
Khi đến lượt Kiều Nhiễm, cô vừa nói xong tên mình thì bỗng có nam sinh hô: “Nhiễm Nhiễm! Có người yêu chưa? Cậu nhìn tớ thế nào?”Phòng học đột nhiên ồn ào hẳn lên, Tần Phi đứng trên bục giảng, vui vẻ xem náo nhiệt trước mặt, những đứa trẻ vừa mới lên đại học thật sự sôi nổi, vừa trưởng thành liền tự do yêu đương, ba mẹ không quản thì nhà trường cũng không để ý, đám thiếu niên kiềm chế lâu ngày rốt cuộc trở nên hấp tấp.
Kiều Nhiễm quay đầu nhìn nam sinh hô to kia, cười nói: “Có người yêu rồi, sẽ kết hôn.
”Lời này của Kiều Nhiễm như một chậu nước lạnh, xối tắt tất cả trái tim hừng hực ý định tán tỉnh cô của các nam sinh, nam sinh bị từ chối nằm trên bàn, kêu lên: “Đáng thương cho mối tình đầu chưa kịp nở đã tàn của tôi ơi!”Kiều Nhiễm ngồi xuống cười, lượt giới thiệu bản thân cứ tiếp tục.
Khi tất cả mọi người đều đã giới thiệu xong, người hướng dẫn chọn một nam sinh tự đề cử làm lớp trưởng tạm thời, nhờ cậu ta dẫn các nam sinh trong lớp chuyển tài liệu giảng dạy về.
Nam sinh đi chuyển sách, nữ sinh quét dọn phòng học, tổng vệ sinh.
Bận bịu cho tới trưa, tranh thủ trước khi giờ cơm bắt đầu, mọi người ôm sách giáo khoa ra khỏi phòng.
Kiều Nhiễm và bạn cùng phòng cất sách về phòng trước, sau đó đến canteen.
Đã nhận thẻ cơm cùng ngày với báo danh và nhận khóa phòng, Kiều Nhiễm nạp vào trong thẻ ba trăm.
Các món trong canteen tương đối nhiều, hương vị cũng khá được, còn rất tiết kiệm, phần lớn sinh viên đều đến canteen ăn cơm, giờ ăn ở đây khá nhộn nhịp, trường có tổng cộng bốn canteen, trên dưới ba tầng đều đầy ắp người.
Khi mấy người Kiều Nhiễm đến thì không còn sớm nữa, chỗ ngồi không nhiều, vất vả lắm mới tìm được một cái bàn trống, Kiều Nhiễm ở lại chiếm chỗ, Lâm Nhược cầm thẻ cơm của cô lấy cơm hộ.
“Bạn này, ở đây có người chưa?”Một nam sinh cao lớn bưng đĩa thức ăn đứng bên cạnh cô, sau lưng còn có một nam sinh cũng cao lớn vậy nữa, Kiều Nhiễm ngửa đầu nhìn một cái rồi gật đầu.
“Có rồi, nhưng chúng tớ chỉ bốn người thôi, còn hai chỗ nữa, hai cậu có thể ngồi.
”Người vào canteen ngày càng nhiều, chỗ trống cực ít, nếu hết chỗ thì hai bọn họ chỉ có thể đứng ăn.
Thấy