"Đây xem như là bậc tiền bối của sư môn chúng tôi, càng nhiều bài vị chứng tỏ lịch sử của sư môn càng lâu đời." Đại sư Liên nói, vẻ mặt có phần tự hào.
Có thể không tự hào sao? Sư môn của ông là một trong những môn phái lâu đời nhất ở đây, tuy đã suy tàn nhưng lai lịch không thể coi thường.
Ngao An An nhìn đại sư Liên tự hào, mỉm cười ôn hòa.
So với lịch sử Long tộc hàng triệu năm, lịch sử của bọn họ thậm chí không bằng số lẻ, nhưng có thể ở trong điều kiện khó khăn như vậy mà lưu truyền đến ngày nay thì nghị lực của bọn họ càng đáng khâm phục.
Nhìn ánh mắt Ngao An An, đại sư Liên càng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng đắn.
Sau khi vái lạy trước bài vị, Đại sư Liên đưa Ngao An An vào một gian nhỏ bên trong.
Bên trong gian nhà, toàn bộ giá sách đều đầy ắp sách.
"Đây là những gì còn lại của sư môn chúng tôi, cô có thể xem." Đại sư Liên nói thẳng.
Ngao An An gật đầu, sau đó nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở một cái rương đầy bụi trong góc nhà.
"Trong đó có gì?"
"Là khối ngọc bích hình vuông được truyền lại từ nhiều đời trước, không ai biết nó để làm gì nhưng có vẻ rất quý giá. Còn có mấy cái túi rất tinh xảo, vô cùng kỳ quái, qua nhiều năm như vậy mà vẫn không bị hư hỏng." Đại sư Liên ở bên cạnh nói liên miên không dứt.
Nếu không phải tổ tiên truyền lại căn dặn những thứ này rất quan trọng thì chúng chắc chắn sẽ không giữ lại được cho đến nay, mặc dù ông vẫn chưa hiểu chúng quan trọng ở điểm nào?
Ừm, mấy viên ngọc kia bán đi cũng được ít tiền đấy.
Dù sao trông qua cũng đều là ngọc tốt, trong suốt không tì vết.
Còn Ngao An An nghe mô tả của đại sư Liên xong khẽ nhíu mày, mấy thứ vừa rồi nghe miêu tả có vẻ rất quen thuộc.
Ngay sau đó, Ngao An An trực tiếp phất tay khiến cái rương bay đến trước mặt, sau khi mở ra, một khối ngọc từ bên trong liền rơi vào tay cô.
Đưa thần thức xâm nhập vào trong đó, Ngao An An nhanh chóng xác thực điều vừa nghĩ tới.
Đây nhất định là ngọc giản của giới Tu chân, khối ngọc trong tay cô là một bộ công pháp.
Sau khi xác thực, Ngao An An có thể khẳng định chắc chắn rằng chiếc túi mà đại sư Liên nhắc tới chính là túi trữ vật.
"Lấy bừa một thứ trong cái rương kia cũng đều đáng giá bằng cả gia tài nhà ông đấy." Ngao An An nói thẳng.
Đại sư Liên còn đang đắm chìm trước chiêu thức lấy đồ vật thần kỳ của Ngao An An, vừa nghe cô nói, ông lập tức hoàn hồn.
"Cô nói những thứ này rất có giá trị sao?" Đại sư Liên nghi hoặc.
"Ông có muốn thử không? Nó sẽ đưa ông vào một thế giới khác." Ngao An An hỏi.
Đại sư Liên sửng sốt, lý trí mách bảo không nên thử nhưng vẫn theo cảm tính đáp lại: "Được."
Đại sư Liên đến trước mặt Ngao An An, cầm lấy khối ngọc trong tay cô.
Ngao An An mỉm cười, khẽ cử động đầu ngón tay, đại sư Liên chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, sau đó có thứ gì đó mạnh mẽ tiến vào.
Khi Ngao An An dừng lại, khối ngọc trong tay đại sư Liên đã biến thành một khối ngọc bình thường
"Chuyện này... Đây là..." Vẻ mặt đại sư Liên có chút kích động.
"Đúng vậy, đây là ngọc giản lưu giữ tri thức, còn túi kia có lẽ là túi trữ vật. Sư tổ sư môn của ông từ rất lâu về trước cũng là một nhân sĩ tu tiên." Ngao An An giải thích.
Đại sư Liên nghe xong liền sững sờ, sau đó ngơ ngác nhìn Ngao An An trước mặt rồi xua tay nói:
"Từ từ, để lão bình tĩnh lại đã."
Thế giới này
đột nhiên trở nên thật thần kỳ quá đi!
Nhìn dáng vẻ khác thường của đại sư Liên, Ngao An An nhíu mày không nói gì, đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi.
Hiển nhiên, người bình thường nghe đến những điều này đều cần chút thời gian để tiêu hóa.
Mà lúc này, quỷ Đao Lao đứng bên cạnh không nhịn được xen vào: "Hiện tại túi trữ vật kia còn có thể dùng được sao?"
Vật này rất thần kỳ, sự tồn tại của loài quỷ bọn họ đã vô cùng thần bí rồi, không ngờ tới còn xuất hiện thêm cả nhân sĩ tu tiên.
Có phải trong lịch sử còn có rất nhiều điều thú vị mà bọn họ chưa biết tới không?
"Túi trữ vật có thể dùng, nhưng người sử dụng được nó lại không nhiều." Ngao An An trả lời, rất có ẩn ý.
"Ý người là sao?" Quỷ Đao Lao hiếu kỳ hỏi.
"Nếu là nhân sĩ tu tiên truyền lại thì cần huy động linh lực để mở được nó. Thế giới này lại không có linh lực, loài quỷ các ngươi càng không thể. Phải lấy máu nhận chủ, ngươi có máu sao?"
Cho nên, hiện tại mấy thứ này chỉ là đống đồ trang trí thôi.
Sau khi biết rằng mình không thể sử dụng được, quỷ Đao Lao tiếp tục ẩn thân.
Lúc này đại sư Liên cũng có phản ứng, nghĩ đến lời Ngao An An vừa nói, vẻ mặt thắc mắc:" Cho nên những thứ này vẫn là đồ vô dụng?"
Sau khi tiếp thu xong, đại sư Liên lúc này đã thả lỏng hơn.
"Ngọc giản này hữu dụng chút với ông, nhiều ngọc giản như vậy, chắc hẳn còn lưu lại một chút huyền thuật. Nếu ông muốn học, ta giúp ông ghi chép lại. Còn lại, ông có nhìn cũng vô dụng." Ngao An An lạnh nhạt đáp lời.
"Được, vậy làm phiền cô." Đại sư Liên vội vàng nói, có thể học thêm một chút là tốt rồi, huống chi ông ta hiểu biết không nhiều, nếu có thể kế thừa môn pháp chính thống thì khả năng tiến thêm một bậc nữa không phải là không có.
Hết lời, ông suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng: "Những thứ này đối với chúng tôi vô dụng, nếu nó hữu dụng với cô thì cô cứ mang đi."
Ngao An An có thể sử dụng ngọc giản, lại biết những điều này, đại sư Liên đã nghi ngờ thân phận của Ngao An An, không phải quỷ, có ánh sáng công đức, sợ rằng thân thế của cô cũng không đơn giản.
Đã như vậy, không bằng trực tiếp bày tỏ chút thành ý với đối phương.
"Không cần. Đây là thứ tổ tiên của ông truyền lại, ông cứ giữ lấy, những thứ này đối với ta không có ích lợi gì." Ngao An An bất chợt liếc nhìn đại sư Liên.
Cho dù nghi ngờ đại sư Liên lấy lòng cô, nhưng có thể hào phóng như vậy, cũng coi như có tâm.
"Ừm." Đại sư Liên bị Ngao An An từ chối cũng không quá thất vọng, chỉ là trong lòng càng thêm thận trọng hơn với Ngao An An.
Ông phần nào hiểu được tại sao lệ quỷ Đao Lao kia lại đi theo Ngao An An rồi, đây đúng là một cái đùi vàng vừa to vừa mạnh mà.
Hiện tại ông không khỏi cảm thấy may mắn khi gặp được Ngao An An, nếu không thì sao ông biết được những thứ mà tổ tiên để lại lại quý giá đến vậy.