Sau khi Chu Thế Tân rời đi, Kỷ Lam cũng trở về công ty.
Vừa về tới công ty, cô liền gọi Tôn Tiệp và Lâm Uyển Bạch liền đến văn phòng của mình.
Tôn Tiệp và Lâm Uyển Bạch đến, họ biết nó có thể liên quan đến kết quả buổi thử vai, trong lòng cả hai đều rất hồi hộp.
"Đạo diễn Chu nói với tôi cả hai người đều không phù hợp với vai diễn này, vì vậy tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp để các cô tham gia thử vai cho các bộ phim điện ảnh và truyền hình khác sớm nhất có thể, các cô cũng không cần quá thất vọng." Kỷ Lam thẳng thắn thông báo kết quả.
Nghe những gì Kỷ Lam nói, đôi mắt của hai người rõ ràng xuất hiện chút thất vọng nhưng rất nhanh đã giấu đi.
"Vậy rốt cuộc ai nhận được vai này?" Tôn Tiệp thắc mắc.
"Đạo diễn Chu vẫn chưa chọn được ứng viên sáng giá, nhưng anh ta rất coi trọng vai diễn này. Tôi nghĩ buổi thử vai sẽ phải tiếp tục."
"Vậy đạo diễn Chu có nói về yêu cầu đối với vai diễn này không ạ?" Tôn Tiệp tiếp tục hỏi.
"Đạo diễn Chu có một yêu cầu: Người đó phải khiến anh ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp." Kỷ Lam nói không chút giấu diếm.
Tôn Tiệp và Lâm Uyển Bạch nghe Kỷ Lam nói đều không khỏi ngẩn người, đây là kiểu yêu cầu gì thế?
Hai người bọn họ còn không đủ xinh đẹp sao?
Nhưng ngoài bề ngoài xinh đẹp, không phải diễn xuất cũng rất quan trọng sao?
"Đại khái là vì nhân vật này không quá nặng về diễn xuất, theo những gì tôi biết về đạo diễn Chu thì anh ta luôn thích chọn diễn viên có hình tượng phù hợp nhân vật, không phải là các cô không tốt, mà là anh ta cảm thấy các cô không phù hợp với nhân vật." Kỷ Lam nhìn sắc mặt hai người, tiếp tục trấn an.
"Vâng."
Hai người lần lượt đáp, các cô cũng hiểu Kỷ Lam nói như vậy nghĩa là bản thân đã không còn cơ hội, trong lòng nhất thời thấy tiếc nuối.
Sau đó hai người chào Kỷ Lam rồi ra ngoài.
Chờ hai người rời đi, Kỷ Lam bất đắc dĩ cười khan một tiếng. Kỳ thật cô có cảm giác từ khoảnh khắc Chu Thế Tân nhìn thấy Ngao An An, trong mắt anh ta e là không tồn tại ai khác rồi.
...
Ở bên kia, Ngao An An không biết chuyện của Kỷ Lam, ăn xong bữa cơm trưa, nhóm người lại trở về công trường.
Nhưng khi vừa về đến tất cả đều sửng sốt.
"Chuyện này... Sao sương đen trở lại rồi?" Người phụ trách Giang Đông nhìn màn sương đen quanh quẩn trên công trường, không dám tin vào mắt mình.
Không phải đã tiêu tan hết sao? Sao bọn họ mói chỉ đi ra ngoài một lát đã thành ra thế này rồi?
Ánh mắt nhìn về phía Ngao An An, tất cả trông chờ cô giải quyết.
Ánh mắt đại sư Liên cũng vô thức nhìn về phía Ngao An An.
"Những âm khí này khác với âm khí sâu dưới đáy hố hồi nãy, có thể nói ở đây ít nhất còn một nơi như thế này!" Ngao An An nhìn quanh đám âm khí, đưa ra kết luận của mình.
Đồng thời, trong lòng càng cảm thấy hứng thú hơn, nơi này có chút đặc biệt, vừa rồi cô cũng chưa để ý.
"Ý của cô là còn có những nơi khác như thế này?" Đại sư Liên hiểu ra từ lời của Ngao An An nên vội hỏi.
"Âm khí nơi này vô cùng nặng nề, e là đã trở thành đất của âm khí rồi. Đất ở tử huyệt, mộ nơi chí âm, âm khí dần dần hội tụ, xung quanh tất yếu sẽ sinh sôi sát khí. Trong thời gian ngắn như vậy lại xuất
hiện nhiều âm khí đến thế, chỉ có thể chứng tỏ một điều: còn có nơi khác chôn cất quan tài chưa được khai quật, hơn nữa nếu cô đoán đúng thì trong những quan tài này e là đều có ít nhất một con Quỷ tướng, hơn thế những con quỷ này rất có thể được nuôi dưỡng có chủ đích."
Nghe Ngao An An giải thích xong, sắc mặt Giang Đông càng thêm sợ hãi: "Vậy phải làm sao?"
Một con quỷ cũng khiến đại sư Liên như gặp đại địch, nếu lại thêm mấy con nữa, bọn họ có thể chống nổi không?
"Trước tiên cho người tiếp tục đào ở đây, lấy nơi các người đào ra quan tài làm trung tâm, tìm ra những quan tài khác xung quanh. Khoảng cách giữa chúng chắc chắn không quá xa." Ngao An An phân phó.
"Nhưng bây giờ không ai dám tới nơi này!" Giang Đông lên tiếng.
"Để họ đeo bùa đại sư Liên làm, trong thời gian ngắn sẽ không gặp vấn đề gì đâu, chỉ cần rời công trường trước khi hoàng hôn xuống thôi." Ngao An An ung dung đưa ra phương pháp giải quyết.
"Được, vậy tôi lập tức đi gọi người." Giang Đông vội vàng nói.
Một hồi sau, một đám người được Giang Đông thuê bằng số tiền lớn đã tới hiện trường, tiến hành đào bới gần quan tài.
Ngao An An, đại sư Liên và Giang Đông đứng đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Chẳng mấy chốc, hết quan tài này đến quan tài khác được đào lên, nhìn những cỗ quan tài nằm la liệt trên nền nhà khiến người ta bất giác sởn tóc gáy, một nhóm công nhân được thuê tạm tới nóng lòng muốn rời đi.
Lúc này sắc trời cũng dần tối.
Không để ý đến những người này, Ngao An An đã đi tới bên cạnh quan tài: "Anh nhìn xem, cái quan tài này có giống như cái anh đã tìm thấy trước đây không?"
"Đúng, đúng, đúng, chính là nó." Giang Đông tranh thủ thời gian gật đầu.
"Quả nhiên là đinh Trấn hồn, bị đinh Trấn Hồn trấn áp, hồn người chết trong quan tài này không ra được, cứ thế mãi sẽ mang đầy oán hận, mà lại ở trong ác địa, ngày ngày hấp thu âm khí, khiến bọn chúng không ngừng thăng cấp, lại vì bị đinh Trấn Hồn khóa bên trong quan tài, nên dù cho thăng cấp thì sứ giả Quỷ giới cũng không cách nào phát hiện. Vì thế bọn chúng ở lại thế giới này, mãi cho đến khi đinh Trấn hồn không thể trấn trụ bọn chúng nữa mới thôi. Mà tới khi bọn chúng thoát ra, oán khí nhiều năm tích tụ sẽ khiến chúng tấn công những người bình thường." Đại sư Liên nói ra suy đoán của mình khi thấy đinh Trấn hồn trên quan tài.
Khi nói xong, toàn thân bất giác ớn lạnh.
Vậy đây đúng là một âm mưu, cố ý nuôi Quỷ tướng, thậm chí là quỷ cấp cao hơn nữa.
"Con thấy thế nào?" Đại sư Liên tranh thủ hỏi Ngao An An, hiện tại chỉ cô mới có thể xử lý chuyện này.