Sau khi trở về văn phòng, Kỷ Lam nói những nghi ngờ của cô cho Ngao An An nghe.
Cô đã giao Tôn Tiệp cho Vương Tuyết, cũng đã lật tẩy hành vi câu kết của bọn họ. Họ còn định làm gì nữa?
Ngao An An không muốn dài dòng với Kỷ Lam, nên giải thích cho cô một cách đơn giản:
"Dựa vào tướng mặt theo ngũ hành, người đại diện kia có khuôn mặt to và gò má cao, là loại người phản cốt. Người như thế có quyết tâm và năng lực làm việc tốt nhưng tính chủ quan cao. Nếu cô ta không hài lòng với việc gì sẽ phá hỏng việc đó. Khi không có xung đột lợi ích có thể chung sống hòa thuận, nhưng một khi đã xảy ra thì chưa biết chừng sẽ đâm bất ngờ sau lưng cô vài nhát đấy.
Còn về phần Tôn Tiệp, theo lời cô nói thì cô ta có tham vọng, không phải loại người dễ dàng nhận thất bại, và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích. Hai người bọn họ đã hợp tác với nhau, mà giờ lại bị chúng ta tính kế như vậy, bọn họ chắc chắn không để chúng ta đắc ý lâu đâu."
Đối với lời giải thích của Ngao An An, ban đầu Kỷ Lam nghe xong chỉ thấy khó hiểu, tự nhiên nói về tướng mạo làm gì? Nhưng sau khi nghe hết lời, cô lập tức hiểu ra.
"Đúng! Chuyện này chắc chắn không dễ dàng kết thúc như vậy. Người trong công ty chúng tôi đều biết hai người kia câu kết từ lâu. Bây giờ Tôn Tiệp lại có chút danh tiếng, còn Vương Tuyết có tài nguyên và thủ đoạn. Bọn họ muốn chiếm được tình cảm từ phía dư luận quả thực không khó, với kẻ thủ đoạn như Vương Tuyết, cô ta sẽ không hành động ngay mà đợi khi cô trở nên nổi tiếng, mới nhân chuyện này đạp cô xuống, sau đó để Tôn Tiệp thay thế."
Kỷ Lam lập tức khôi phục lại sự nhạy bén cùng kỹ năng vốn có của người đại diện, nêu ra thủ đoạn mà đối phương có thể dùng đối phó bọn cô.
"Đại khái là như cô nói đấy!" Ngao An An gật đầu đồng ý.
"Đừng lo lắng, nếu tôi biết họ định làm gì, tôi đương nhiên có chuẩn bị, nhất định không để cô chịu thiệt." Kỷ Lam nghiêm túc trấn an Ngao An An.
Nghe được sự quan tâm trong lời nói của Kỷ Lam, Ngao An An khẽ nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng sẽ không để cô gặp chuyện gì bất lợi.
Kỷ Lam mỉm cười ngọt ngào với Ngao An An, nhưng trong lòng bỗng nhớ tới thân phận của cô gái trước mặt.
Kỷ Lam xấu hổ nhận ra: Người như Ngao An An sao lại để bị bắt nạt được chứ.
Nhìn thấy sự bối rối của Kỷ Lam, ý cười trên mặt Ngao An An vẫn không giảm bớt, cô tiếp lời: "Tôi không hiểu biết ngành giải trí này, về sau phải nhờ cô rồi. Còn có việc gì cần giúp cứ nói với tôi. Nếu không thể đụng vào tôi, thì cũng không được tổn hại cho cô, hiểu không?"
Hiểu không?
Hai chữ này quanh quẩn trong đầu Kỷ Lam, sau đó nhìn Ngao An An ở trước mặt, trong đầu chính là một loại ấn tượng: Khí phách.
"Hiểu rồi!" Kỷ Lam lập tức trả lời.
Ngao An An là hậu thuẫn vững chắc, cô ấy chủ động đề nghị như vậy đương nhiên phải dựa vào.
Ánh mắt Ngao An An nhìn Kỷ Lam giống như đang nhìn một đứa trẻ biết nghe lời.
Thấy ánh mắt này, Kỷ Lam im lặng một hồi.
Thường ngày, Ngao An An hứng thú với việc ăn uống, thoạt nhìn vẻ ngoài thanh thuần đáng yêu khiến người khác nảy sinh ý muốn quan tâm che chở. Nhưng bây giờ cô đứng trước Ngao An An lại thấy mình giống như một đứa trẻ.
"Lần này tuy rằng cô không bị tổn hại gì nhưng vẫn coi là bị bọn họ bí mật tính kế. Chúng ta phải lấy lại cả vốn lẫn lãi. Vừa rồi cô đã ra tay, bây giờ đến lượt tôi." Ngao An An nói tiếp.
"Cô định làm gì?" Kỷ Lam tò mò.
"Để quỷ Đao Lao đi thôi. Tối nay chúng ta trở về là hắn có thể xuất quan rồi." Ngao An An lười biếng trả lời, hiển nhiên cô không muốn bắt nạt đám người trói gà không chặt kia, hơn nữa cô cũng sợ nếu tự mình ra tay sẽ vô tình làm chết người.
"Ừm." Nghe Ngao An An nhắc đến quỷ Đao Lao, Kỷ Lam mới nhớ ra trong nhà mình còn có một con quỷ.
Tạm gác chuyện này sang một bên, Kỷ Lam giải thích một số việc trong ngành giải trí cho Ngao An An nhưng giữa chừng lại nghe tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Kỷ Lam nói to về phía cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.
Lâm Uyển Bạch bước vào.
Liếc nhìn Ngao An An, sau đó chào hỏi Kỷ Lam "Chị Kỷ"
"Uyển Bạch, giới thiệu với em, đây là nghệ sĩ chị mới ký hợp đồng - Ngao An An." Kỷ Lam gật đầu, giới thiệu Ngao An An với Lâm Uyển Bạch.
"Ngao An An." Ngao An An đưa tay về phía trước.
"Lâm Uyển Bạch." Lâm Uyển Bạch nhìn bàn tay trước mặt, nhẹ nhàng nắm lấy rồi nhanh chóng buông ra.
Về phần Ngao An An, trên tay còn lưu lại cảm giác lạnh như băng, nhìn sắc mặt có phần tái nhợt của Lâm Uyển Bạch cô lên tiếng: "Có phải cô thường xuyên ngủ không ngon?"
"Hả? Ừm... Đúng vậy." Lâm Uyển Bạch thoáng sửng sốt rồi gật đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra, gần đây cô luôn cảm giác có người đè xuống trong giấc ngủ, giống như bị bóng đè. Nhưng cô đã tra trên mạng, biết được cái gọi là bóng đè có khoa học lý giải, thực tế chính là rối loạn giấc ngủ, dễ xuất hiện khi cơ thể suy nhược. Vì vậy nên dạo này cô hay mệt mỏi.
Cô không ngờ Ngao An An chỉ nhìn qua một cái có thể nhìn ra.
"Gần đây cô có nhận được gì từ người khác không? Bao lì xì chẳng hạn." Ngao An An hỏi thẳng.
Nghe những lời của Ngao An An, Lâm Uyển Bạch bỗng giật mình, gần đây cô ấy có nhận được một bao lì xì, nhưng Ngao An An làm sao mà biết được?
Lâm Uyển Bạch kinh ngạc trả lời: "Cách đây vài hôm khi từ công ty về nhà, tôi có gặp một bà cụ đang qua đường nhưng chân đi lại không tiện nên tôi đã giúp đỡ bà. Trước khi đi bà ấy bất ngờ nhét vào tay tôi một bao lì xì, vốn dĩ tôi muốn trả lại, nhưng trong đó chỉ có một tờ giấy trắng, vì vậy tôi không để ý mà vứt vào thùng rác. Liệu việc tôi ngủ không ngon có liên quan đến bao lì xì này không?"
Lâm Uyển Bạch không ngốc, sau khi Ngao An An hỏi hai câu, cô đã nhận ra vấn đề, mặc dù không hiểu tại sao Ngao An An lại biết chuyện đó, nhưng lúc này cô đã biết nguyên nhân rồi.
"Cô ngủ không ngon vì đã bị bắt làm minh hôn, trong bốn mươi chín ngày dương khí trên người sẽ tiêu hao dần dần, đến lúc đó không bệnh mà chết, có thể thỏa mãn tâm nguyện của đối tượng minh hôn." Ngao An An nhớ lại những gì ghi chép trong cuốn sách ở chỗ Liên đại sư cùng với khả năng thiên bẩm của mình, vừa nhìn Lâm Uyển Bạch đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ở thế giới này, bao lì xì tượng trưng cho sự may mắn, nhưng nếu là bao lì xì do người lạ tặng hoặc nhặt được trên đường thì đó không phải điềm lành.
Lâm Uyển Bạch vô cùng sợ hãi trước những lời này của Ngao An An, cô cảm thấy nó rất khó tin, nhưng trong lòng lại có cảm giác rằng Ngao An An nói đúng.
Sắc mặt Lâm Uyển Bạch tái đi, nếu đây là thật thì cô đang bị tai bay vạ gió sao? Cô chỉ muốn làm việc thiện, sao lại trở thành như thế này.
"An An,
chuyện gì đã xảy ra? Có cách nào giải quyết không?" Lâm Uyển Bạch chưa kịp phản ứng, Kỷ Lam đã mở lời trước.
Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch cũng giật mình, nhanh chóng nhìn về phía Ngao An An, cô cũng muốn biết.
"Bao lì xì được người lạ tặng hoặc bao lì xì nhặt dưới đất thực ra là để mua mệnh. Loại thứ nhất để mai mối cho người chết thực hiện minh hôn. Trong trường hợp này, sẽ có kẻ đưa cho người bị nhìn trúng trên đường hoặc ném xuống đất rồi quan sát gần đó, ai nhặt được phong bao này phải làm cô dâu chú rể của quỷ. Loại thứ hai là mượn mệnh, loại bao lì xì này thường xuất hiện ở các bệnh viện, ngã tư, ai nhặt được sẽ mất một phần sinh mệnh của mình hoặc mang bệnh cho người kia. Việc làm này rất hao tổn âm đức nhưng vẫn có kẻ vì mạng sống mà bất chấp thực hiện. Hoàn cảnh của cô thuộc loại thứ nhất. Có người, à không, là có quỷ nhìn trúng cô, hẳn là con cháu của bà lão kia."
Lúc nghe cô nói xong thì lông tơ của Kỷ Lam và Lâm Uyển Bạch đã dựng đứng hết cả, Lâm Uyển Bạch cảm thấy cả người lạnh ngắt. Nếu là trước đây nghe những lời này, cô sẽ chỉ xem lời Ngao An An như một câu chuyện xưa, nhưng bây giờ nó đang xảy ra với chính cô, cô thực sự rất sợ.
"Vậy có cách nào để giải trừ nó không?" Lâm Uyển Bạch sốt ruột hỏi.
"Giải trừ không thành vấn đề, nhưng nếu cô đã bị nhắm trúng thì đối phương vẫn sẽ tìm cách lấy mạng cô cho âm hôn. Cách tốt nhất là đợi đến ngày thứ bốn chín khi kẻ kia đến tìm cô, trực tiếp giết chết hắn." Ngao An An trả lời thẳng thắn.
Dùng thủ đoạn thâm độc này để hại người, hơn nữa lại muốn hại nghệ sĩ dưới tay Kỷ Lam, một con rồng như cô đương nhiên không thể bỏ qua.
Cho nên phải tiêu diệt.
"Vậy thời gian này tôi còn gặp bóng đè nữa không?"
"Yên tâm, tôi sẽ giúp cô giải trừ nó, lại đây." Ngao An An ngoắc ngón tay út nhìn Lâm Uyển Bạch.
Lâm Uyển Bạch vốn là sợ hãi, nhưng nhìn ngón tay thon dài của Ngao An An, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút kỳ quái.
Lâm Uyển Bạch đi tới trước mặt Ngao An An, Ngao An An liền dùng tay viết một chữ lên trán cô.
Lâm Uyển Bạch mơ hồ cảm nhận được đây là chữ "Định"
Nhưng chính Ngao An An mới khiến Lâm Uyển Bạch thực sự cảm động.
Viết xong, Ngao An An nhẹ nhàng nói: "Được rồi, bây giờ đã được bảy ngày, qua bốn mươi hai ngày nữa tôi sẽ giúp cô giải quyết những rắc rối còn lại."
Lâm Uyển Bạch hơi bối rối, như vậy là xong rồi?
Mặc dù cảm thấy đơn giản, nhưng Lâm Uyển Bạch không thắc mắc gì mà nghiêm túc cảm ơn Ngao An An "Thật sự cảm ơn cô."
"Chúng ta gặp nhau cũng xem như có duyên, lần này tôi giúp cô coi như định mệnh sắp đặt đi." Ngao An An cười nói.
Nghe những lời của Ngao An An đủ biết cô thần bí khó lường, nhưng lúc này, Lâm Uyển Bạch lại cảm thấy Ngao An An có điểm đáng yêu.
"An An, sau này cứ gọi tôi là Uyển Bạch được rồi." Lâm Uyển Bạch mỉm cười với Ngao An An.
"Ừm." Ngao An An gật đầu, người trước mặt có vẻ khá tốt tính, có thể kết bạn.
Kỷ Lam vui mừng nhìn hai người, vốn cô sợ Ngao An An và Lâm Uyển Bạch sẽ không hòa hợp, nhưng xem ra quan hệ hiện tại giữa hai người không tệ như cô tưởng.
Không lâu sau đó, trợ lý của Lâm Uyển Bạch đến tìm nên cô nói lời tạm biệt trước. Không biết có phải là ảo giác, khi Lâm Uyển Bạch rời đi, cô thấy nhẹ lòng hơn.
Nhìn thấy trợ lý của Lâm Uyển Bạch, Kỷ Lam mới nhớ ra bên cạnh Ngao An An không có trợ lý, nhất thời sẽ gặp phải khó khăn.
Mà giờ cũng rất khó để tìm được một trợ lý đáng tin cậy cho Ngao An An.
Nhìn dáng vẻ phiền muộn của Kỷ Lam, Ngao An An chớp chớp mắt, sau đó nói: "Quỷ Đao Lao có thể làm được mà, mặc dù hắn là quỷ nhưng bề ngoài vẫn giống như con người."
Người Kỷ Lam bất giác run lên khi nghe Ngao An An nói vậy: "Nhưng da hắn xanh như thế, khi xuất hiện sẽ dọa chết người đấy."
Còn Quỷ tướng là thứ gì? Có phải một loại cấp bậc của quỷ không? Nghe có vẻ rất lợi hại!
"Giống người, đương nhiên màu da cũng giống." Ngao An An đáp.
"Vậy thì... Cứ như vậy đi!" Kỷ Lam cuối cùng cũng đồng ý.
Trong hoàn cảnh của Ngao An An, có vẻ tốt nhất vẫn nên tìm một trợ lý là quỷ.
Cô nhớ lại lần đầu nhìn thấy quỷ Đao Lao, ngoại trừ màu da xanh tái của hắn, còn lại cũng không có gì khác lạ.
Sau khi quyết định xong, Kỷ Lam cũng không còn việc gì ở công ty nữa nên đưa Ngao An An về nhà trước.
Ngay khi về đến nhà, Ngao An An liền gọi quỷ Đao Lao ra.
Lần này gặp lại quỷ Đao Lao, Kỷ Lam chỉ có một cảm nghĩ: Xanh hơn rồi!
Ngay sau đó, Kỷ Lam cảm thấy tâm lý của cô đã mạnh hơn nhiều, cô lại dám đứng nói chuyện với một con quỷ.
Ngao An An nói thẳng với quỷ Đao Lao về việc biến thành người, đảm nhận vai trò trợ lý theo bên cạnh cô.
Quỷ Đao Lao vừa nghe liền nói: "Làm trợ lý không thành vấn đề, dù sao cũng là phục vụ đại nhân. Nhưng mà da đại nhân trắng quá, không đẹp bằng màu da xanh của ta."
Màu xanh này trên người hắn chính là tượng trưng cho sức mạnh đấy!
"Hửm? Ý của ngươi là không được?" Ngao An An nhìn quỷ Đao Lao, âm cuối có chút khiêu khích, lộ vẻ nguy hiểm.
Quỷ Đao Lao lập tức rùng mình, trong lòng phát lạnh, vội vàng gật đầu chấp thuận: "Được, được, không vấn đề!"
Nói xong, hắn thực sự biến làn da xanh của mình thành màu da giống người bình thường.
Nhìn cảnh này, Kỷ Lam đột nhiên cảm thấy quỷ cũng không quá đáng sợ, ngược lại còn có chút đáng thương khi đứng trước Ngao An An.
Nghĩ đến làn da xanh mét mà quỷ Đao Lao vừa khen đẹp, cô không nhịn được đưa tay lên che miệng cười.
Cứ như vậy, dưới sự uy hiếp của Ngao An An, trợ lý quỷ đã chính thức lên sàn.
Mà quỷ Đao Lao sau khi đổi màu da hoàn toàn giống như một người bình thường, Kỷ Lam đã không còn thấy sợ nữa. Cô bắt đầu giải thích cho hắn về giới giải trí và những điều cần chú ý khi ở cạnh Ngao An An.
Đối với chuyện có liên quan đến Ngao An An, quỷ Đao Lao cũng không dám lơ là, tinh thần phấn chấn hơn, cố gắng nghiêm túc nhớ kỹ từng thứ một.