Bình hoa?Trong lòng Dương Tam ngẫm lại, chiếc bình hoa có liên quan đến vận khí khiến cô nhớ đến Đoạt Vận Bình.
Hình dáng bên ngoài của Đoạt Vận Bình không khác gì một bình hoa.
Trước khi cô ngủ say, đã từng có một con khuyển yêu không biết trời cao đất dày đến tặng bình hoa cho cô, muốn cướp lấy vận khí của cô.
Dương Tam kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền nhận ra nên đã trực tiếp ăn luôn con tiểu yêu kia.
Bình hoa kia bị cô lỡ tay làm vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó cô liền dứt khoát thiêu hủy bình hoa rồi ném đi.Giọng nói của cô trở nên nghiêm túc: “Bình hoa đó có phải bình Tì Hưu năm màu hay không?”Đôi mắt Điền Vũ Kha sáng rực lên: “Đúng! Chính là bình hoa đó.”Vốn dĩ Điền Vũ Kha vẫn còn chút hoài nghi đối với Dương Tam, nhưng giấc mơ kia đến cả mẹ mình cô ấy cũng chưa từng nhắc đến, nhưng không ngờ Dương Tam lại có thể miêu tả được hình dáng của bình hoa, thật đúng là vô cùng thần kỳ!Dương Tam sờ mũi, nếu nói như vậy, việc của Điền Vũ Kha đúng thật là có liên quan đến cô, xem như là bị cô liên lụy.
Chỉ là lúc ấy cô đã dùng Thái Dương Chân Hỏa để thiêu rụi bình hoa, đáng lẽ ra bình hoa đó đã sớm bị thiêu rụi, không thể nào tác oai tác quái gây hại cho nhân gian.Dương Tam liếc mắt nhìn thoáng qua Điền Vũ Kha, nếu vận khí của Điền Vũ Kha thật sự bị đoạt mất, thì đồ vật cướp đoạt vận khí kìa nhất định phải ở rất gần cô ấy.
Chẳng qua trong ngôi nhà này, cô không nhận thấy được