Chạng vạng, khi Điền Vũ Kha đến nhà Dương Tam nhìn thấy Tiểu Kim thì không khỏi kinh ngạc.Dương Tam bình tĩnh giới thiệu: “Đây là em trai (tiểu đệ) tôi, cô có thể gọi nó là Tiểu Kim.”Điền Vũ Kha kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng đây là em gái cô.”Cô ấy không biết tiểu đệ trong miệng Dương Tam là tiểu đệ theo đúng nghĩa đen, còn nghĩ rằng đây là em trai (đệ đệ) Dương Tam.Tiểu Kim nghe đại nhân nhận mình là em trai, mặt mày tràn đầy hớn hở.“Vậy Tiểu Kim, chúng ta cùng đi ăn thôi.”Tiểu Kim rất xứng chức làm một em trai ngoan, mỗi ngày đều quét tước căn phòng vô cùng sạch sẽ.
Dương Tam khẽ gật đầu, xem như là đồng ý.Điền Vũ Kha chở hai người bọn họ đến nhà hàng mà bạn cô ấy đề cử.
Trong phòng còn có bạn thân trong giới của Điền Vũ Kha - Tỉnh Vi Ninh, tính cách tùy tiện, xuất thân người mẫu, dáng người cao gầy, cũng có chút ít danh tiếng trong lành thời trang quốc tế.Theo như lời của Điền Vũ Kha thì nhà hàng này là do Tỉnh Vi Ninh đề cử cho cô ấy.Tỉnh Vi Ninh nhìn thấy bọn họ liền lộ ra nụ cười xán lạn, khi cô ấy cười rộ lên rất có sức hút, có thể khiến người khác không tự giác cong môi cười theo.“Đây là vị đại sư mà cậu thường nhắc đến phải không?” Ánh mắt tò mò của Tỉnh Vi Ninh xoay chuyển xung quanh Dương Tam.
Không thể trách tại sao Tỉnh Vi Ninh lại có biểu hiện như vậy, bạn tốt ở trước mặt cô ấy luôn tâng bốc Dương Tam, sắp nâng người ta lên đến tận trời.
Bây giờ gặp mặt cảm thấy Dương Tam chỉ là một cô gái mi thanh mục tú, mềm mại như nước, hình tượng đại sư mà Tỉnh Vi Ninh tự bổ não trong