Dương Tam suy nghĩ, thật ra phí tổn cũng không đến năm tệ, nhưng cô được xem như thần tiên sống trong mắt nhân loại, có thể họa ra phù chú Thú Tâm Thông, ít nhất cũng phải tu hành ngàn năm trở lên, có tiền cũng không mua được.Cô vươn hai ngón tay, liền bán 2000 tệ đi.Doãn Văn Giác kinh ngạc: “Chỉ cần hai vạn tệ sao?” Thế này quá tiện nghi cho cậu ta rồi.Dương Tam trầm mặc một chút, sâu kín nói: “Tôi còn mười tấm bùa chú như thế này, cậu mấy hết không?”“Tôi muốn tất cả, cứ bán hết cho tôi.” Doãn Văn Giác không chút do dự đáp.
Doãn Bình cũng không lên tiếng ngăn cản, ông còn cảm thấy thằng con trai ngốc nhà mình chiếm được của hời.Ánh mắt Dương Tam nhìn Doãn Văn Giác càng thêm hòa ái, thật không tồi, tên ngốc này chủ động đưa tiền đến trước mặt cô, rất có tiền đồ!Cô liền bán năm tấm bùa chú Thú Tâm Thông cho cậu ta, còn thuận tiện chào hàng mấy loại bùa hộ mệnh, mỗi tấm đều bán với giá gốc là hai vạn.Bán phù chú quả thật mang lại lợi nhuận rất cao, đáng tiếc cô không thể vẽ một đống bùa chú mang ra ngoài bán kiếm tiền, vật càng hiếm thì càng quý, đạo lý này cô hiểu được.
Vậy lần sau khi đưa bùa chú cho những nhân loại này, cô sẽ giả vờ thật vất vả mới được.***Sau khi Lâm Trạch Hải và tộc chồn ký kết hiệp ước, liền tặng Dương Tam một tấm thẻ ngân hàng làm thù lao.
Ngoài cái này ra còn có một tấm thẻ dành cho thành viên VIP của khu nghỉ dưỡng, nếu Dương Tam đến đây chơi sẽ được giảm giá 70%.Buổi tối tất nhiên Dương Tam được mọi người giữ lại, còn được tiếp đón như khách quý.
Lâm Trạch Hải còn khui bình rượu nho ông cất giữ mười mấy năm, mở tiệc chiêu đãi Dương Tam.
Cô uống rượu nho lại có chút nhớ rượu hoa đào Lã Động Tân.Tỉnh dậy sau một giấc dài, những người bạn thân của cô đều biến mất, chỉ còn lại trong truyền thuyết.
Nghĩ đến đây, Dương Tam cảm thấy có chút thất thần, cứ uống hết ly này đến ly khác.Điền Vũ Kha ngay từ đầu còn lo lắng cô sẽ uống say, nhưng thấy ánh mắt cô sau khi uống hai chai champagne