Lúc này Từ Xuân Thâm đang luyện chữ, nét mặt anh vô cùng chuyên chú, bút mực phong lưu chuyển động trên mặt giấy Tuyên Thành.
Cho dù thân thuyền ngẫu nhiên lay động cũng không hề ảnh hưởng đến khả năng của anh.Chợt anh nhận ra một ánh nhìn chăm chú đầy ác ý, Từ Xuân Thâm đặt bút xuống, nhìn về phía cửa.
Năm nào cũng gặp phải quỷ thần nên anh đã không còn xa lạ với chút chuyện này.Lại có yêu ma quỷ quái tìm tới cửa?Hơi thở ác ý kia ngày càng đến gần, ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết của trẻ con vang lên bên tai, rồi đột nhiên im bặt.Sau đó… không có sau đó.Hơi thở ác ý kia đã hoàn toàn biến mất.Anh cảm giác được chiếc túi nóng lên, Từ Xuân Thâm lấy ngọc bội ở trong túi ra, như có điều suy nghĩ.Có lẽ anh nên đến cảm ơn cô gái kia một chút.***Tiểu quỷ chạy thật xa khỏi Từ Xuân Thâm, trong mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ không thể nào che giấu.
Trên người ông chú kia không biết mang theo thứ gì mà thật đáng sợ.
Nó chỉ vừa đến gần vậy mà suýt chút nữa đã hồn phi phách tán.
Chuyện này cũng khiến nó bị thương nặng, suýt chút nữa không duy trì được thân hình.
Mấy năm rồi nó mới gặp người khó chơi như vậy.Ông chú đáng sợ đó chắc là không thể ăn được, nó đành đi tìm cô gái kia vậy.
Bởi vì bị thương nặng nên bây giờ nó khát khao muốn hút nhân khí từ người khác.Đối với Dương Tam mà nói, dù tiểu quỷ kia ở đâu thì cô cũng cảm nhận được.Đầu tiên là nó đi tìm Từ Xuân Thâm, sau đó hơi thở yếu đi không ít, có lẽ là tác dụng của ngọc bội kia.
Dương Tam vốn cho rằng tiểu quỷ sẽ rút lui, tĩnh dưỡng thật tốt, lại không ngờ được tiểu quỷ lại đi về phía phòng cô.Dương Tam có chút tức giận, một con tiểu quỷ hèn kém cư nhiên lại dám xem thường cô, coi cô là quả hồng mềm mặc kệ người khác nắn b óp à.Bởi vì nguyên nhân này, ngay khi tiểu quỷ vừa xuất hiện trước mặt Dương Tam, nhào về phía cô, Dương Tam liền bắt lấy nó sau đó