"Phanh-----"
Chỉ thiếu một chút, liền có thể rời khỏi nơi này.
Thế nhưng ngay trước mặt cậu, Thất Tinh Lôi Hỏa ầm ầm nổ tung, lửa lớn nháy mắt lan tràn
Đá vụn bắn tung tóe, giống như mưa rơi xuống đầu, những ngọn lửa nhảy nhót xen lẫn với sóng khí nóng rực, như muốn đem cả bầu trời nhuộm thành một mảnh minh diễm đỏ rực rỡ.
Thế giới xung quanh vặn vẹo, xoay tròn, sụp đổ, tựa như một ngày ác mộng.
Ngày đó, cũng đã từng có người ở trong biển lửa như vậy khàn giọng gào thét với cậu
- -------" Tên ác ma nhà ngươi, ta xem cuối cùng ngươi sẽ chết như thế nào!"
Thì ra, ta là chết như thế này sao?
Nóng như trong thế giới luyện ngục, trong đầu Lâm Tuyết Khoáng xoẹt qua một ý niệm: "Thật quá buồn cười".
Cậu nhớ tới thời điểm bản thân còn nhỏ, cha mẹ ân ái, gia cảnh giàu có, nhưng bởi vì mẹ mắc bệnh nan y, hết thảy hạnh phúc ầm ầm sụp đổ, cha cho dù đã hao hết tiền tiết kiệm, thiếu nợ một khoản tiền lớn, cũng không thể giữ lại sinh mệnh cho mẹ.
Khi mẹ qua đời, cha vô cùng đau đớn, đổ bệnh nặng trong nhiều ngày, nhưng ông vẫn từ trong thống khổ dần dần hồi phục sức khỏe – bởi vì ông vẫn muốn nuôi dạy con trai mình trưởng thành.
Hai cha con ước định phải sống thật tốt để mẹ có thể yên tâm.
Cha nỗ lực kiếm tiền, trả hết nợ, còn cậu chăm chỉ học tập, thời điểm cuối kỳ lấy bằng khen của mình về dán ở nhà.
Nhưng ngay khi nỗi đau dần dần được xoa dịu bởi những đợt pháo hoa đỏ rực, cha vì kiếm được một khoản tiền liền ra ngoài mua cho cậu một món quà như là phần thưởng khi cậu nhận được bằng khen, trên đường về nhà lại vì tai nạn xe cộ mà chết.
Cậu trở thành cô nhi.
Có một khoản thời gian cậu bị thân thích coi như quả bóng mà đẩy tới đẩy lui, sau đấy Lâm Tuyết Khoáng được sư phụ nhận vào đạo quán, bắt đầu học pháp thuật huyền môn, phong thủy thông linh, đồng thời cũng có thể ở lại trường tiếp tục học tập.
Cậu biết cơ hội này đến không dễ dàng nên thực sự nỗ lực, lý tưởng lớn nhất của cậu là thi đậu vào đại học mà cha từng giảng dạy, đồng thời trợ giúp sư phụ đem môn phái dương quang đại phát.
Thế nhưng sư phụ trong một lần trừ tà mất tung tích, đêm trước thi đại học, cậu biết được cái chết của cha có điểm kỳ quái, rất có thể liên quan đến một tổ chức bất hợp pháp, vì thế cậu được hiệp hội huyền học an bài đến tổ chức đấy nằm vùng.
Bốn năm.
Khoảng thời gian này đủ để thay đổi tất cả các thói quen của một người, cậu biểu hiện như một thành viên của tổ chức.
Có người ngưỡng mộ cậu, có người đố kỵ cậu, có người tin tưởng cậu, cũng có người hận cậu đến ngứa răng ngứa lợi.
Thậm chí ngẫu nhiên ở thời khắc nào đó cậu cảm thấy hoảng hốt, thật sự cho rằng bản thân chính là một phần tử nơi này, ảo giác nơi này chính là chốn cuối cùng để trở về.
Thẳng đến khi mệnh lệnh phối hợp hành động được ban hành, tổ chức lớn như vậy bị bọn họ trong ứng ngoại hợp liên tục nhổ tận gốc, trước khi đi, cậu dựa theo phân phó cấp trên phóng một ngọn lửa, bức bách tất cả những người trốn tránh, ngoan cố chống lại nộp vũ khí hiện thân.
Khi đó lửa cháy giống như hôm nay, ánh lửa ngút trời, nhưng cậu lại cảm thấy toàn bộ thế giới này thật tối và lạnh.
Có người hoan hô vì chiến thắng, có người vì thất bại mà chửi rủa, thật giống như những ác linh nhảy múa trong địa ngục, mà cậu là một trong những ác linh đấy.
Tay cậu đầy máu tươi, trong lòng tràn đầy bụi sương, nhưng cậu không có chỗ để nói cũng không có đường thối lui.
Lâm Tuyết Khoáng không thích nhớ lại chuyện cũ, nhưng đại khái là vì sinh mệnh sắp chấm dứt, cảnh tượng tương tự trong quá khứ như nước lũ diệt đỉnh mà đến.
Cậu đã từng nghĩ rằng tất cả đã kết thúc, chôn vùi mọi thứ cùng với quá khứ, và cậu có thể trở lại cuộc sống bình thường, có một ngôi nhà nhỏ làm chốn để trở về.
Vì thế, cậu cùng Tạ Văn Uyên ở bên nhau.
Cuối cùng, kết quả chỉ là một bước nữa chứng thực với cậu rằng tất cả đều là hy vọng xa vời.
Tất cả thống khổ đều đã khắc sâu dấu vết lên trên linh hồn, cậu thích độc lai độc vãng, đối với quá khứ luôn luôn phải nói năng thận trọng, cảnh giác và phong bế nội tâm của cậu sớm đã vượt qua người bình thường, nhưng Tạ Văn Uyên là một người có dục vọng chiếm hữu và khống chế rất mạnh, lại đặc biệt cố chấp với đoạn tình cảm này.
Hai người tính cách không hợp nhau, một năm 365 ngày có thể cãi nhau 730 lần, nhân lúc thanh tĩnh được hai ngày, cậu ra đề nghị chia tay, Tạ Văn Uyên tên khốn này bề ngoài đáp ứng rất tốt, xoay người lại thừa dịp cậu bị thương hôn mê đem cậu mang về nhà nhốt lại.
Không chỉ giám sát cậu một tấc cũng không rời, bên ngoài còn thiết lập trận pháp trùng trùng điệp điệp, chính là vì ngăn cậu rời đi.
Hôm nay thật vất vả mới tóm được một cơ hội Tạ Văn Uyên ra ngoài, Lâm Tuyết Khoáng liền xông vào mấy trận kiểm soát, mắt thấy có thể lấy lại tự do, ai ngờ gặp phải trận cuối cùng, là Tạ Văn Uyên dùng pháp khí Thất Tinh Lôi Hỏa Ấn của hắn thiết lập tuyệt mệnh trận.
Pháp trận tương liên với tính mạng của Tạ Văn Uyên, chỉ khi Tạ Văn Uyên chết, pháp trận mới có thể phá.
Nói cách khác, pháp trận vỡ, hắn sẽ chết.
Lâm Tuyết Khoáng biết, Tạ Văn Uyên đang đánh cược.
Đánh cược Lâm Tuyết Khoáng có thể chạy hay không,
Đánh cược nếu cậu chạy trốn, có hay không sẽ thật sự phá vỡ đại môn,
Cũng đánh cược nếu cậu đã đi đến bước này, rốt cuộc sẽ cho rằng tự do quan trọng hơn, hay là mạng của Tạ Văn Uyên quan trọng hơn.
Cậu kết đạo ấn đánh về phía mắt trận, nguyên bản chỉ là muốn không nặng không nhẹ thử một lần, ai ngờ lại làm pháp khí áp trận Thất Tinh Lôi Hỏa Ấn nổ tung, dẫn đến trận đại hỏa này.
Cha mẹ, ân sư, bạn bè thân thiết, người yêu, kẻ thù,...!từng gương mặt từ trong đầu cậu hiện lên, có người từng yêu cậu, có người hận cậu, mà hiện giờ, yêu cùng hận đều đã rời xa, cậu dùng cả đời để truy đuổi cùng níu giữ, nhưng hết thảy chung quy vẫn là phù quang mộng ảnh, hải thị thần lâu.
Nhưng....
Nhưng mặc dù vậy, cậu chưa từng nghĩ đến muốn chết!
Cái mạng này, là cha mẹ tặng cho cậu, là cậu dưới hiểm cảnh vô số lần cắn chặt răng giành trở về, kẻ thù liều mạng giết cậu, nhưng như lại có rất nhiều người không quản sống chết đổi mạng cho cậu.
Chỉ khi còn sống, mới không cô phụ công sức của bọn họ, ta phải sống.
Lâm Tuyết Khoáng nghĩ
Số phận càng muốn ta từ bỏ, ta càng không thể chấp nhận thua cuộc.
Ngã xuống thật dễ dàng, nhưng đứng lên rất khó.
Cậu kịch liệt thở dốc, từng chút, từng chút một nâng đầu gối, thẳng thắt lưng, ngẩng đầu lên.
Một đạo pháp lực ngưng kết thành quang nhận hiện lên trong tay cậu, giống như một chùm ánh trăng kiêu ngạo.
Đối mặt với liệt hỏa ngập trời, cậu giơ tay lên, dốc toàn lực vung về phía trước-----
Sau đó, hết thảy nguy hiểm trước mắt giống như ảo giác trong nháy mắt tán loạn, theo gió đêm cùng tuyết bay đi.
Trận đại hỏa này không mảy may thương tổn cậu, ngược lại là một trận choáng váng, cảm giác như không trọng lực ập đến, đem ý thức của cậu nuốt chửng vào một mảnh hắc ám.
*
Lúc khôi phục ý thức, Lâm Tuyết Khoáng phát hiện mình đang đứng trước cửa một nhà tang lễ.
Đang lúc chạng vạng, tiếng mưa tí tách vang lên, trước là mặt một mảng sương mù mênh mông, ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà trên đường phố xa xa mông lung như một mảnh hải quang kỳ quái.
Gió thu lay động vạt áo cậu tung bay, trong nhà tang lễ truyền ra một tiếng khóc ai oán mơ hồ, trong loại thời tiết này càng tăng thêm vài phần thê lương.
Này....!Đây là đâu?
Không lâu sau tuyết xung quanh trở nên tán loạn, rõ ràng vẫn là mùa đông lạnh buốt, nhưng một trận đại hỏa hừng hực thiêu rụi những cảnh tượng trước mắt, hiện tại ngược lại, không chỉ đại hỏa cùng sân tất cả đều không thấy, thậm chí ngay cả mùa cũng thay đổi, không biết đã xảy ra sai lầm gì.
Lâm Tuyết Khoáng khẽ nhíu mày, cảm thấy tất thảy có chút khó hiểu.
Cậu thuận tay sờ túi áo, may mắn tốt xấu gì điện thoại di động vẫn còn, sau khi móc ra nhìn lại giật mình.
Tuy rằng đều là điện thoại thông minh, nhưng so với cái cậu đang dùng màn hình nhỏ hơn vài phần, cầm trong tay cũng rất nhẹ, cảm giác nó như bằng nhựa, ít nhất là kiểu dáng cũ của mấy năm trước.
Tỷ như hơn bốn năm trước khi cậu mới về nước học nghiên cứu sinh, đã có một cái như vậy....
Giống hệt nhau...
Lâm Tuyết Khoáng trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ không có khả năng, cậu ấn màn hình điện thoại lên, thời gian phía trên rõ ràng là ngày 27 tháng 11 bốn năm trước.
Lâm Tuyết Khoáng chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy cửa thủy tinh của nhà tang lễ phía trước phản chiếu ra một thanh niên cao ngất mảnh khảnh.
Khuôn mặt tuấn tú thanh nhã, mang theo vài phần trí thức phong độ, làn da trắng noãn, mặc một chiếc áo khoác đen dài, càng làm hiện rõ khí chất tao nhã của cậu, dung mạo chói mắt ấy lại sở hữu một đôi mắt đen sâu thẳm, phảng phất như không thấy đáy, thâm trầm, cô lãnh, yên tĩnh.
Người trẻ tuổi trong gương cũng đang dùng biểu tình đồng dạng lạnh lùng nhìn lại Lâm Tuyết Khoáng.
Là cậu, cũng không phải cậu, thân thể bốn năm trước lại cùng linh hồn bốn năm sau hợp nhất một chỗ, tạo nên một loại cảm giác kỳ dị.
- ------ Thế mà lại trọng sinh.
Dựa theo ngày tháng trên điện thoại, trước mắt hẳn là hơn bốn năm trước, sau khi cậu vừa mới về nước học nghiên cứu không lâu, lúc này đứng ở cửa nhà tang lễ, lại là một thân trang phục đen như vậy, hẳn là đang định tham gia tang lễ của người nào đó.
Lâm Tuyết Khoáng suy nghĩ một chốc, nhưng ký ức trước kia quả thật có chút mơ hồ, dù sao công việc của cậu chính là thông linh bắt quỷ, cứ cách hai ba ngày lại phải tiếp xúc với nhà tang lễ, cảnh tượng trước mắt quá mức quen thuộc, rất khó phân biệt để được tình huống trước mắt phải đối mặt.
Lúc này, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện ở một cửa hàng nhỏ cách đó không xa:
".....đúng, chính là hôm nay tổ chức tang lễ, ta nói cô nương này chết vô cùng quái dị, mọi người có ai từng nghe nói có người có thể tự bóp cổ mình đến chết chưa? Dù sao, ta ở cạnh nhà tang lễ nhỏ này nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua chuyện gì kỳ lạ thế này.
Một người khác nhẹ giọng cẩn thận hỏi:" ông chủ, ý ông là....!Trường học của họ bị ma ám à?"
Xem ra người nói đầu tiên kia chính là ông chủ cửa hàng, hắn nghe vậy vậy thâp phần kinh thường mà " phi" một tiếng, lắc đầu nói:" ma quỷ gì, trên đời làm gì có quỷ! Để ta nói cho ngươi biết, lấy kinh nghiệm của ta, hẳn là có chuyện gì không tiết lộ được, cho nên người nhà không dám lên tiếng, phải giấu giấu diếm