Pháp y đã đơn giản khám nghiệm tử thi, nhưng bởi vì còn phải chờ phán đoán của Tạ Văn Uyên, thi thể tạm thời không thể động vào, đặt ở đó che kín vải trắng, khu vực xung quanh đều được treo dây cảnh báo.
Tạ Văn Uyên vượt qua rào cản, nhíu mày.
Hắn phát hiện xung quanh đều có một cổ mùi hương đặc thù người thường không thể phát hiện được, không khó ngửi, thậm chí còn có hương thơm nhàn nhạt nhưng lại khiến người ta nhớ tới hoa úa, tuyết tan, và những chiếc lá tàn còn sót lại sau cơn mưa lạnh cuối thu.
Đây mùi âm khí, có thể ngửi được thì chứng tỏ nơi đây âm khí vô cùng nồng đậm.
Tạ Văn Uyên đeo găng tay dùng một lần vạch vải trắng phủ thi thể lên, khuôn mặt vốn thanh tú của Kỳ Ngạn Chí bởi vì trang điểm khoa trương và biểu tình vặn vẹo mà trở nên hết sức dữ tợn.
Thất Tinh Lôi Hỏa ấn trong túi Tạ Văn Uyên khẽ run rẩy phát ra tiếng " ong ong", trên người Kỳ Ngạn Chí cũng nổi lên vài mảnh huỳnh quang màu đỏ lam mỏng manh.
Tạ Văn Uyên buông tay ra, huỳnh quang nhẹ nhàng vây quanh đầu ngón tay hắn, cảm giác này quả thật tương tự Thất Tinh Lôi Hỏa ấn, nhưng tựa hồ lại có thêm một chút tà khí.
Một người trẻ tuổi lặng lễ đến bên cạnh Tạ Văn Uyên, hắn tên là Triệu Hành, cũng là người của tổ hành động đặc thù, thuộc quản lý của Dịch Phụng Di, hiện tại đến đây làm trợ thủ cho Tạ Văn Uyên.
Triệu Hành nhỏ giọng: " Tạ cố vấn, vừa rồi pháp y đã xét nghiệm mô tế bào thân thể của nạn nhân, hắn nói thân thể của nạn nhân ít nhất cũng phải hơn 80 tuổi, đây là báo cáo."
Tạ Văn Uyên không nhận chỉ nhìn thoáng qua tay hắn, sau đó quay đầu lại nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Kỳ Ngạn Chí: " Cho nên hắn không phải là chết già chứ?"
Triệu Hành lắc đầu: " Không phải, trước mắt bước đầu nhận định, nguyên nhân tử vong là chấn thương sọ não do bị đập đầu khi ngã xuống."
Trên thân thể Kỳ Ngạn Chí bầm xanh xanh tím tím, nghe nói đều là do người nhà bạn gái hôm qua đánh ra, nhưng tất cả đều là ngoại thương không có khả năng trí mạng.
Về phần đầu hắn ngay một chỗ sưng cũng không có, chứng tỏ cho dù ngã cũng không phải ngã rất nặng.
Trong trường hợp này, nó giống như chứng chấn thương sọ não thường thấy ở người cao tuổi bị suy kiệt cơ quan cơ thể.
Nếu tuổi thân thể của hắn chính là như thế thì mọi chuyện có thể thông suốt.
Tạ Văn Uyên nửa ngồi xổm trên mặt đất, rút một cọng cỏ xám đen lên ngón tay chơi đùa, ánh mắt đánh giá thi thể, chậm rãi nói: " Nói cho các ngươi biết, thứ Kỳ Ngạn Chí dùng để hại chết Hoàng Tịnh Sam không phải là Thất Tinh Lôi Hỏa ấn."
Hắn kết luận quá nhanh, Triệu Hành ngẩn ra: " Cái này..."
" Pháp khí bình thường, nếu không phải người của giới huyền học tuyệt đối không có khả năng sử dụng được, Thất Tinh Lôi Hỏa ấn cũng không ngoại lệ.
Tôi vốn tưởng răng tiểu tử này có chỗ đặc thù gì, nhưng hiện tại mà xem trong cơ thể hắn không có linh lực, chỉ là người bình thường mà thôi.
Thế nhưng, tốc độ lão hóa của hắn lại bất thường, cỏ xung quanh thi thể bị âm khí ăn mòn, tất cả đều giống với di chứng sau khi sử dụng tà khí."
Tạ Văn Uyên nói xong đem cỏ trong tay vứt đi, khẽ nói: " So với việc này, tôi càng cảm thấy hứng thú với người đã vạch trần chú thuật của Kỳ Ngạn Chí.
Tên này tâm ngoan thủ lại, làm việc lại bí ẩn, sau khi giết người giấu giếm lâu như vậy, kết quả vào lễ truy điệu hôm qua liền bị lật xe, có thể phát hiện hắn là hung thủ thật sự không hề đơn giản! Tôi thấy mấy người chẳng bằng cứ đi nhìn chằm chằm cậu ta có lẽ có ích hơn."
Chuyện này Triệu Hành biết: " Nghe thân thích Hoàng gia nói, hôm qua có một nam sinh, Kỳ Ngạn Chí và cha của Hoàng Tịnh Sam ở lại trong nhà tang lễ rất lâu, không biết nói cái gì.
Tuy nhiên gia đình Hoàng Tịnh Sam cho biết, nam sinh kia chỉ là vì thích Hoàng Tịnh Sam nên muốn ở một mình tưởng nhớ mà thôi, việc bọn họ phát hiện được trong tầng lửng hộp tro cốt có tấm ảnh chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Không biết là thật hay giả, có thể vì bảo vệ đối phương nên họ cố ý nói thế."
" Trùng hợp? Cũng nhiều trùng hợp thật ha."
Tạ Văn Uyên cười một tiếng: " Tìm thấy ảnh chụp là trùng hợp, Kỳ Ngạn Chí chết ở nơi cách sân thể dục cũng muốn vạn dặm lại bị học sinh chạy bộ lúc 5 giờ sáng phát hiện cũng là trùng hợp.
Vận khí của mấy người quả thực rất không tồi."
Khi nào, hắn cũng có thể trùng hợp.....gặp lại người mà hắn tưởng niệm một lần?
Triệu Hành gãi gãi đầu, lật hai trang hồ sơ, vừa định nói cái gì bỗng nhiên lập tức mở to hai mắt, thốt lên: " Tạ cố vấn, ngài thật lợi hại!"
Tạ Văn Uyên nói: " Tôi chấp nhận tất cả lời khen.
Nhưng vui lòng giải thích lý do vì sao cậu đột nhiên khen tôi."
Triệu Hành: " Nam sinh hôm qua nghe nói là thầm mến Hoàng Tịnh Sam và người báo án phát hiện thi thể Kỳ Ngạn Chí là cùng một người."
Tạ Văn Uyên nhướng mày, hỏi: " Tên?"
Triệu Hành: " Tên là Lâm Tuyết Khoáng.
Học cùng lớp với Kỳ Ngạn Chí, nghe đồn là giáo thảo trường này, quào, nam nữ thông sát* a, rất được hoan nghênh."
(*nam nữ thông sát: kiểu người đẹp trai, cho dù là nam hay nữ nhìn vào đều thích, tại hạ không biết thay cụm này thế nào cho hay ho:v, vị cao nhân nào lỡ đi ngang qua đây thỉnh để lại cao kiến, tại hạ cảm tạ 人(_ _*))
Cái tên kia không hề phòng bị mà đập vào tai hắn, Tạ Văn Uyên chỉ cảm thấy trái tim đập loạn, nụ cười trào phúng ở khóe môi ngừng lại.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi bốn phía, gió tây rào rạt thổi qua lá cây, hắn lại phảng phất như cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được.
Tựa như đã trôi qua nửa đời người, Tạ Văn Uyên chậm rãi mở miệng: " Là ba chữ nào?"
" Lâm- rừng cây, Tuyết- đồng tuyết, Khoáng- cánh đồng bát ngát"
Cùng lớp với Kỳ Ngạn Chí và Hoàng Tịnh Sam, cũng chính là tân sinh viên năm nay.
Cái tên này, tuổi này, giáo thảo của trường....
Tay Tạ Văn Uyên dần dần nắm chặt, thậm chí ngay cả trong lòng bàn tay bóp ra vết máu cũng không phát hiện.
Hắn đột nhiên mỉm cười và nói: " Tốt, rất tốt, tôi đã biết cậu ta gọi là gì, tôi...tôi đi xem thử."
Hắn từ từ tháo găng tay ra, đứng dậy và đi ra ngoài từng bước một.
Triệu Hành ngẩn ra, vội vàng nói: " Ngài đừng nóng vội, vừa rồi đã báo với lão sư trong trường gọi cậu ấy đến.
Cố vấn Tạ? Cố vấn Tạ?"
Tạ Văn Uyên cứ như không nghe thấy lời hắn nói, bước ra khỏi dây cảnh giới, bước chân càng ngày càng nhanh, trong nháy mắt liền không còn bóng dáng.
Chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đã nhận được tin tức mong muốn, trong lòng lại dâng lên lửa giận khó kiềm chế.
Thẳng đến thời khắc này, Tạ Văn Uyên mới ý thức được thì ra mình hận Lâm Tuyết Khoáng đến như vậy, hận đến mức không thể ngay lập tức lôi người kia ra, hỏi hắn vì sao không từ mà biệt, vì sao trở về lại không liên lạc.
Hoặc là, nỗi oán hận này cũng nhằm vào chính mình bị vĩnh viễn vây khốn một chỗ, không thể nào buông xuống.
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Lâm Tuyết Khoáng, hắn chỉ đơn giản là một người bạn học có cắt đứt giao tình hay không đều được?
Trong bốn năm qua rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì, có phải chịu khổ hay ủy khuất hay không? Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết được chưa?
Đã...thích cô gái nào chưa?
Chỉ cần nghĩ đến có khả năng là như thế, lập tức trái tim hắn bị ngọn lửa ghen tị thiêu đốt!
Tạ Văn Uyên lúc đại học cũng đã từng đến A đại, rất nhanh đã tìm được đến phụ cận học viện lịch sử, hắn đang muốn tìm người hỏi một chút vị trí cụ thể của tòa nhà giảng dạy thì từ phía sau nghe được thanh âm quen thuộc đang trò chuyện với người nào đó: "...!Vâng, không sao đâu.
Lão sư, em tự đi là được rồi."
Đầu Tạ Văn Uyên ong một tiếng, máu toàn thân lập tức dâng lên.
Hắn xoay người, chỉ thấy cửa thủy tinh tự động bán trong suốt trước lầu chậm rãi mở ra hai bên, từ khe cửa lộ ra một bóng người mờ mờ, sau đó người bên trong hoàn toàn xuất hiện.
Bốn năm mang đến cho hắn vô số phẫn nộ và nhớ nhung, kho tàng ký ức thầm kín và quý giá nhất ở đáy lòng giống như lúc mất đi đột nhiên xuất hiện trở lại.
Chính mình đã bước vào đời làm việc, mà cậu ấy vẫn là bộ dáng học sinh.
Áo len cổ cao màu trắng, phía dưới là quần dài kaki, trong tay đang ôm vài quyển sách, tóc hơi dài một chút, mặt mày vẫn như xưa, nhìn qua giống như hoàng tử xuất hiện trong truyện cổ tích, vừa điềm đạm vừa xinh đẹp.
Nhưng thật ra nhìn kỹ lại, khí chất đã có chút khác biệt, so với trước kia lạnh lùng, sắc bén thì hiện tại có vẻ nội liễm hơn rất nhiều.
Sự ngây ngô, trong sáng của thiếu niên mới lớn và sự trầm ổn, lạnh nhạt của một người đàn ông trưởng thành được kết hợp một cách tinh tế trên người cậu, như thể gió xuân và nắng ấm đều ẩn hiện ở ngọn tóc và góc áo, giống như lần đầu gặp, cũng không như giống lần đầu gặp.
Đây là một giấc mộng, phải không? Mấy năm nay hắn đều mơ thấy ảo giác quá nhiều lần.
Lúc này Lâm Tuyết Khoáng đi xuống bậc thang trước lầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Văn Uyên, gió nhẹ thổi qua tóc mái trước trán, cậu hơi giật mình.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trạng hắn không ngừng lưu chuyển, ám ảnh, hận thù, nhớ nhung, sợ hãi....!Tạ Văn Uyên môi mỏng không tiếng động mấp máy vài cái, đi đến trước mặt Lâm Tuyết Khoáng, ánh mắt sáng như lưỡi dao bén nhọn một khắc cũng không dời mắt khỏi cậu.
Sau một hồi, Tạ Văn Uyên chậm rãi vươn tay, phun ra bốn chữ: " Đã lâu không gặp."
Khóe môi hắn chậm rãi gợi lên một nụ cười nhưng lại không có ý cười: " Lâm Tuyết Khoáng."
Lâu không? Đối với Tạ Văn Uyên mà nói thì là xa nhau bốn năm, nhưng đối với cậu mà nói, lần gặp lại này có phần đến hơi nhanh một chút.
Trước khi trọng sinh hôm qua, hai người vẫn sống chung dưới một mái hiên.
Cậu ngồi ở trước cửa sổ ngắm phong cảnh thì bị Tạ Văn Uyên ôm lên giường.
Tạ Văn Uyên ngồi xổm xuống cởi giày cho cậu, cậu đạp một chân lên vai đối phương, làm hắn lăn.
Sau đó Tạ Văn Uyên thực sự lăn, sau khi hắn lăn thì Thất Tinh Lôi Hỏa ấn nổ, Lâm Tuyết Khoáng liền tới đây.
Không gây khó dễ cho hắn, hắn xứng sao?
Lâm Tuyết Khoáng hơi dừng lại, lập tức lộ ra vẻ buồn bực, ánh mắt hồ nghi đảo qua mặt đối phương, lúc này mới do dự vươn tay nắm chặt tay Tạ Văn Uyên.
Cậu cho rằng câu " Đã lâu không gặp" vừa rồi của đối phương là nhận nhầm người, hơi câu nệ khách khí nói: " Xin chào ngài cảnh sát, tôi là Lâm Tuyết Khoáng.
Ngài tìm tôi để làm rõ tình hình phải không? Vừa rồi Vương lão sư đã nói tình huống hiện tại cho tôi biết, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp."
Tạ Văn Uyên: "..."
Hắn trầm mặc quá lâu, Lâm Tuyết Khoáng có chút kinh ngạc, đem tay mình rút ra khỏi lòng bàn tay Tạ Văn Uyên.
Lòng bàn tay trống rỗng, Tạ Văn Uyên cúi đầu nhìn một lát sau đấy nghe Lâm Tuyết Khoáng hỏi vị lão sư vừa ở cùng cậu: " Vương lão sư, vị này là?"
Thấy sắc mặt Tạ Văn Uyên cổ quái, Vương lão sư cũng cảm thấy có chút khó hiểu nhưng biết vị cảnh sát trẻ tuổi trước mặt này lai lịch rất lớn không thể đắc tội chỉ nói: " Tiểu Lâm, vị này là Tạ Văn Uyên chuyên gia cấp trên phái xuống hỗ trợ điều tra, em phải phối hợp thật tốt với công việc của người ta."
Đương nhiên, tốt xấu gì cũng đã quen biết tám, chín năm, ngủ cũng đã ngủ, đánh cũng đã đánh.
Cho dù sau khi chết tên này bị đào ra khỏi mộ, thi thể đốt thành tro Lâm Tuyết Khoáng cũng có thể nhận ra hắn.
Cậu theo lời nói của giáo sư mà từ " kinh nghi" sang " bừng tỉnh đại ngộ", thái độ cũng từ khách khí xa cách thành nhiệt tình khách sáo, khống chế biểu hiện cảm xúc một cách hoàn hảo.
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Tạ Văn Uyên....A, tôi nhớ ra rồi, đây không phải là bạn học cũ sao! Mấy năm nay cậu thay đổi nhiều quá, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra rồi, thật ngại quá."
Kiếp trước chính là như vậy, Lâm Tuyết Khoáng luôn biết rõ nhất làm thế nào để ảnh hưởng đến tâm tình của Tạ Văn Uyên.
Tạ Văn Uyên không lên tiếng nữa, lúc này mặt trời dần lên cao, bầu trời xanh trong suốt như một tấm gương, kim quang không gì che chắn rơi xuống, làm khuôn mặt bị vành nón che đi của hắn phản chiếu ra bóng đen, khiến cho biểu tình trở nên khó lường.
Một lát sau, Tạ Văn Uyên mới cười một tiếng, chậm rãi nói: " Thì ra là không quen biết à"
Lâm Tuyết Khoáng rũ mắt liền có thể thấy bàn tay nắm chặt đến trắng xanh của Tạ Văn Uyên, biết đối phương đã cực kỳ tức giận, cậu không thèm giải thích khóe môi hơi nhướng lên, mặt mang ý cười đánh giá biểu tình đối phương.
Hai bên im lặng, lồng ngực Tạ Văn Uyên hung hăng phập phồng vài cái, sau đó không nói một lời xoay người rời đi.
Ngoài trừ hai người bọn họ, những người khác đều đầu đầy mờ mịt, có vài người đuổi theo khuyên bảo, Tạ Văn Uyên không để ý một ai, sải bước rời đi.
Về sau, Tạ Văn Uyên 27 tuổi đã bị Lâm Tuyết