Phía bên kia, sau khi Lâm Tuyết Khoáng từ phòng thẩm vấn đi ra đã trực tiếp trở về ký túc xá.
Lúc trước khi Hoàng Tịnh Sam vừa xảy ra chuyện, bởi vì bị phán định là tự sát vậy nên có thể xử lý một cách khiêm tốn, nhưng lần này Kỳ Ngạn Chí ly kỳ bỏ mình lại cách không lâu lắm, cha mẹ hắn còn đến trường náo loạn, toàn bộ vụ án hoàn toàn không thể áp chế được nên trong trường lập tức huyên náo.
Liên tưởng đến truyền thuyết tiếng hát lúc nửa đêm, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là bị ma ám, lại bị Lâm Tuyết Khoáng không cẩn thận đụng phải, cậu ra ngoài xem xét lại phát hiện thi thể Kỳ Ngạn Chí, có thể nói là phi thường xui xẻo.
Việc này làm cho Lâm Tuyết Khoáng trên đường trở về nhận được không ít lời an ủi, cậu đều ứng phó cho qua, đến tận lúc đứng dưới lầu ký túc xá cậu dừng bước lại.
Có một người đang ngồi trên thềm đá trước ký túc xá của bọn họ, thấy cậu đến, lười biếng đứng lên.
" Chào buổi sáng, hôm nay thời tiết khá đẹp nhỉ, quả là một ngày tốt để gặp lại bạn cũ." Đối phương cười hướng Lâm Tuyết Khoáng gật đầu nói: " Tiểu Tuyết."
Lâm Tuyết Khoáng thản nhiên nói: " Phụng Di."
Nhờ Tạ Văn Uyên ban tặng, Dịch Phụng Di phải trải qua một phen giãy dụa thoát thân mới có thể thoát khỏi vòng vây của các phóng viên, tranh thủ thời gian thay đi bộ đạo bào bắt mắt kia nên hiện tại nhìn qua có vài phần phong độ nhẹ nhàng.
Khóe miệng hắn cười, hỏi: " Mấy năm nay đi đâu, có khỏe không?"
Lâm Tuyết Khoáng sánh vai với hắn: " Tôi ra nước ngoài học, rất khỏe."
Dịch Phụng Di thở dài: " Câu nha, cho dù sống không tốt cũng không nói ra, việc gì cũng giấu trong lòng, chẳng ai đoán nổi tâm tư của cậu."
Hắn vỗ vỗ vai Lâm Tuyết Khoáng: " Lúc trước cậu không từ mà biệt, Văn Uyên tìm cậu mãi, tháng trước hắn còn ra nước ngoài một chuyến bởi vì nghe có người bảo nhìn thấy cậu.
Nhưng đi rồi vẫn không tìm được, sau khi trở về hắn tự nhốt mình trong phòng ba ngày, say bất tỉnh nhân sự sau đó bị cha hắn túm ra."
" Mấy năm mọi người đều khuyên hắn, nhưng hắn lại không nghe lọt một ai, cuối cùng cha mẹ hắn cũng phải hỗ trợ đi tìm người khắp nơi, quả thực là xem cậu thành bồ tát cứu thế.
Tôi thấy, nếu cậu không trở về, Tạ Văn Uyên sẽ thành kẻ điên thật."
Lâm Tuyết Khoáng nói: " Hắn trước khi quen biết tôi không phải cũng sống rất tốt đấy sao, có thể thấy không ai lại không thể rời khỏi ai, nếu xa thêm nhiều năm nữa, có khi nên quên cũng đã quên."
Lời này của cậu hết sức thanh tỉnh và lạnh lùng, so với trước kia khiến người ta cảm thấy khác biệt rất lớn, Dịch Phụng Di hơi ngưng mắt, cho rằng Lâm Tuyết Khoáng đang giận dỗi Tạ Văn uyên, liền cười nói:
" Hai người đủ rồi nha, lúc không gặp thì nhớ nhớ thương thương, giờ gặp thì lại ầm ĩ! Kỳ thật trong lòng cậu cũng rõ ràng đi, Văn Uyên tìm cậu lâu như vậy, hắn ta thực sự thích cậu..."
Lâm Tuyết Khoáng đột ngột cắt đứt lời Dịch Phụng Di: " Mấy năm nay anh tìm tôi sao?"
Cậu cứ như thật sự muốn biết đáp án câu hỏi này cho nên quay đầu nhìn thẳng Dịch Phụng Di, đôi mắt rõ ràng là thâm lãnh như u đàm nhưng ánh mắt lại linh động, lấp lánh rực rỡ, sóng quang lưu lệ.
Dịch Phụng Di đột nhiên nhớ đến lời một sinh nữ từng nói qua hồi trung học, " Lâm Tuyết Khoáng, cậu có biết lúc cậu nghiêm túc nhìn người khác như vậy đặc biệt muốn mạng hay không."
Hắn không tự chủ được mà nói: " Đương nhiên là tìm."
" Thế sao?" Lâm Tuyết Khoáng không mặn không nhạt nói, " Vậy anh cũng thích tôi sao?"
Dịch Phụng Di ngẩn người, không nhịn được lập tức cưới rộ lên, giơ tay đấm Lâm Tuyết Khoáng một cậu: " Tiểu tử cậu! thế mà lại giơ cái mặt nghiêm trọng đấy đi đùa giỡn người khác!"
Hắn nói: " Được rồi, dù sao cũng là chuyện giữa hai người các ngươi, tôi cũng lười xen vào, cậu không muốn nghe thì thôi.
Bất quá tôi nói cho cậu biết, nếu lần sau mà còn không từ biệt thì nhớ giết cái tên phiền phức Tạ Văn Uyên trước rồi hẵn đi, tên này quá mức khủng bố, giày vò mọi người không ai yên ổn nổi."
Lâm Tuyết Khoáng cười nhạt lắc đầu: " Không, không đi nữa."
" Vậy là tốt rồi." Dịch Phụng Di ôm cậu một cái " Mặc kệ như thế nào, hoan nghênh trở về.
"
Lâm Tuyết Khoáng vốn định mời Dịch Phụng Di một bữa cơm, nhưng đối phương nói trong tay còn có vụ án khác cần phải xử lý, vậy nên chỉ nói mấy câu đã rời đi.
Lâm Tuyết Khoáng trở về ký túc xá, vừa mới đứng ở cửa lấy chìa khóa, cửa phòng cách vách liền "phanh" một tiếng mở ra, bên trong thò ra một cái đầu, là lớp trưởng Triệu Xuân Dương.
" Tuyết tử, cậu về rồi!"
Triệu Xuân Dương vừa nhìn thấy cậu lập tức xoay người trở về ký túc xá, đem thanh kiếm gỗ đào tối qua được nổi danh trên kênh livestream của Thôi Khải lấy ra, trịnh trọng đưa cho Lâm Tuyết Khoáng.
" Người anh em" Triệu Xuân Dương đồng tình vỗ vỗ vai cậu: " Tôi cho cậu mượn thanh kiếm này, có thể trừ tà, câu đem vào phòng xem như an ủi tâm lý, miễn cho tối nay ở một mình lại sợ hãi."
Lâm Tuyết Khoáng bị hắn cứng rắn nhét kiếm vào ngực, không thể không đưa tay ôm lấy: " Ở một mình? Mạnh Vũ không về sao?"
Triệu Xuân Dương nói: "Ừ, chuyên ngành của chúng ta không phải đang có sự kiện sao? Trước Tết Nguyên Đán phải diễn tập một bộ phim lịch sử có tính chất khoa học phổ thông, trước khi tiết mục ra mắt cần phải thảo luận phương án rồi lên kế hoạch, phỏng chừng tối nay phải ở lại cả đêm.
Mạnh Vũ bảo tôi nói với cậu không cần để cửa cho cậu ta."
Lâm Tuyết Khoáng vốn định ra ngoài tối nay, đang cân nhắc có nên dứt khoát ở ngoài luôn hay không, Ngô Mạnh Vũ không trở về thế mà lại hợp ý cậu.
Đêm đó đến nửa đêm, Lâm Tuyết Khoáng thay một bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ bóng chày và đeo khẩu trang, sau đấy đi ra ban công đẩy cửa sổ ra.
Khuôn viên trường ban ngày tràn ngập khí tức thanh xuân bây giờ chỉ còn lại một mảng yên tĩnh, trong gió mang theo tiếng nỉ non mơ hồ không biết từ đâu truyền đến, vạn vật lâm vào ngủ say.
Cửa ký túc xá đã được khóa lại, cậu chống tay lên bệ cửa sổ, sau đó trực tiếp từ lầu bốn phi thân nhảy xuống!
Cậu giữa không trung khom lưng, mũi chân điểm trên bệ của sổ lầu ba mượn lực thuận thế lật một cái, lúc rơi xuống, tay đã giữ được lan can lầu hai nhẹ nhàng tiếp đất.
Thân hình thon dài duyên dáng tràn đầy lực lượng, Lâm Tuyết Khoáng giống như một con mèo trèo qua tường, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra liền đã đi tới dưới lầu.
Trên sân trường còn một ít tiền giấy và bạc chưa quét dọn sạch sẽ, cái này là cha mẹ Kỳ Ngạn Chí đến đòi công bằng đã ném lúc sáng, bây giờ bị gió đêm cuốn bay loạn xạ, nhìn qua hết sức kinh hãi.
Con chó A Hoàng nuôi trong trường run rẩy, vốn nó đang định trở về tổ ngủ, đột nhiên nhìn thấy một người rơi từ trên trời xuống, há miệng muốn kêu to.
"Suỵt, là ta.
"
Lâm Tuyết Khoáng hướng về phía cẩu tử ngoắc ngón tay, A Hoàng lúc này mới nhìn rõ cậu, lập tức thu lại trạng thái công kích, hưng phấn vẫy đuôi nhào tới cọ đầu chó lên bắp chân Lâm Tuyết Khoáng.
Lâm Tuyết Khoáng nhếch khóe mội, khom lưng nhéo nhéo gáy A Hoàng, thấp giọng nói: " Ngươi không sợ ta à? "
Một sinh mệnh nhỏ yếu ớt như vậy, chỉ cần cậu ra lực một chút sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
A Hoàng hồn nhiên không phát giác, trong cổ họng phát ra tiếng ư ử vui vẻ, Lâm Tuyết Khoáng buông tay ra, đưa cho nó một cây xúc xích.
Đuổi cẩu tử đi, Lâm Tuyết Khoáng giẫm lên những tờ tiền phiêu phiêu trong gió một lần nữa đi đến gần hiện trường phát hiện thi thể Kỳ Ngạn Chí tối hôm qua.
Cậu đến đây dự định sẽ lại khảo sát hiện trường tử vong của Kỳ Ngạn Chí, nhưng Lâm Tuyết Khoáng không giống như bộ phận pháp chứng điều tra đi tìm chứng cứ hay tìm kiếm dấu vết tại hiện trường, mục đích của cậu cùng loại với giám sát.
Thông thường, khi một người chết oan uổng, hắn ta sẽ để lại những oán hận còn sót lại vì đau đớn và không cam lòng.
Trong sự oán giận, người chết sẽ liên tục lặp đi lặp lại những gì xảy ra trước khi chết.
Loại oán niệm này sau khi thời gian tử vong vượt